"Đừng."
Vương Phú Quý nghe thấy vậy, bỗng hoảng sợ, vội nói: "Sư phụ, con không nhắc đến nữa, sau này con sẽ không nhắc đến quán bar trước mặt người nữa, con thề, nếu như con nhắc lại, con sẽ…"
"Khụ."
Tô Ma nghe thấy Vương Phú Quý muốn thề độc, trong lòng liền căng thẳng, vội vàng cắt lời nói: "Tuyệt đối không được nói như vậy nữa, thực ra, thỉnh thoảng nhắc lại thì vẫn được."
"Đúng rồi, con vừa mới nói, con biết rõ các quán bar ở Giang Bắc như lòng bàn tay, là thật sao?" Tô Ma làm bộ không thèm để ý, tiện mồm hỏi.
"Đương nhiên là thật ạ."
Vương Phú Quý thành thật nói: “Từ nhỏ con đã lớn lên ở quán bar, quán bar ở Giang Bắc chính là ngôi nhà thứ hai của con."
"Đến Giang Bắc, lúc đầu con muốn đưa người ghé qua quán bar tốt nhất một lát, nghe thấy lời người nói, con như mới tỉnh mộng vây."
Vương Phú Quý nghiêm túc nói: "Sư phụ, người nói quá đúng luôn, con không thể tiếp tục ngu dốt như vậy được nữa, từ hôm nay trở đi, con muốn tránh xa khỏi quán bar, để làm một người có chí tiến thủ!”
"Không nhất phải như vậy."
Quán bar mà Vương Phú Quý nhắc đến, Tô Ma có một chút hứng thú, thản nhiên hỏi: "Quán bar con vừa mới nói kia, là nơi chính quy à?”
"Sư phụ!"
Ai ngờ, Vương Phú Quý nghe thấy câu lời này, nổi nóng nói: "Người coi Vương Phú Quý con đây là người thế nào chứ, sao lại hỏi con có chính quy hay không vậy?"
"Dựa vào bản lĩnh của Vương đại thiếu gia con, quán bar chính quy, con sẽ đi sao?”
? ? ?
Không biết xấu hổ mà.
Nếu để cho người khác nghe được nhưng lời này, chắc chắn sẽ tức đến nỗi đỏ mặt, rồi chửi Vương Phú Quý không biết xấu hổ.
Nhưng.
Tô Ma lại phấn khích, vừa nghĩ đến các em nhân viên xinh đẹp ở quán bar, trong lòng đã bắt đầu thấy ngứa ngáy một chút.
Nhưng ông ta lại thay đổi ý nghĩ, hai ngày nay bản thân đã di chuyển rất nhiều, cơ thể hết sức chịu nổi, có lòng nhưng không đủ lực.
"Sư phụ, người không biết rồi, quán bar mà con nói là Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, chỗ đó mấy em nhân viên tuyệt vời lắm, kĩ thuật phục vụ thì hạng nhất, lại còn xinh đẹp tuyệt trần. . ."
"Nhanh, dìu ta qua đi!"
Vương Phú Quý đang nói, ai ngờ lúc này, Tô Ma đột nhiên cắn môi, thúc giục Vương Phú Quý dẫn đường.
"Ơ, sư phụ, không phải người vừa nói muốn tìm chỗ nghỉ ngơi à, chuẩn bị đến đại chiến rồi, sao bây giờ lại. . ."
"Bên trong quán bar cũng có thể nghỉ ngơi, đừng lải nhải cả ngày nữa, mau đưa ta đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh đi!" Tô Ma gấp gáp không chờ Vương Phú Quý nói tiếp.
"Sư phụ, sức khỏe của người. . ."
"Ta rất khỏe, người đẹp khiến cho ta khoan khoái, con người một