Cảnh giới Tông sư, trong số những thí sinh dự thi ở đây, chính là hạng chót của hạng chót.
Người ta là thiên tài của các ngọn núi nổi tiếng đưa tới, ít nhất cũng là địa tông, mạnh hơn một chút đã là Thiên tông, đương nhiên là mạnh hơn tông sư rồi.
Cậu nhìn cậu xem, một con gà nhỏ trong số những người luyện võ, đến cho đủ số người, đàng hoàng mà đi lướt qua võ đài một cái không được hả, làm cái quái gì vậy chứ?
Vì thế.
Trọng tài hiện trường, mới bổ sung thêm một câu, ám chỉ chuyện Vương Phú Quý đã thổi khúc Đại xuất tấn tiễn thí sinh, thì sau cuộc thi mọi người có thể tùy ý có thù báo thù, có oán báo oán.
"Cảm ơn đạo trưởng nhắc nhở, đồ rác rưởi này, mày chờ đó, chờ khi cuộc thi kết thúc thì ông đây giết chết mày!"
"Ha ha, có lẽ không cần chờ cuộc thi kết thúc đầu, thứ đồ như cậu ta, chẳng mấy chốc sẽ bị đánh xuống thôi, đến lúc đó còn không phải tùy ý chúng ta xử lý hay sao?"
"Anh em trên đài, người nào đánh tên rác rưởi này vứt xuống đây, tôi cho một trăm vạn!"
"Tính thêm tôi nữa, tôi thêm hai trăm vạn, không vì lí do gì khác, chỉ chung mục đích với anh đây!"
"Tôi có giá ba trăm vạn hả, mẹ nó, quá khinh người rồi, ông đây lần đầu tiên cảm thấy kèn xô-na khó nghe như vậy đó, tức chết tôi rồi!"
...
Thí sinh trên võ đài, vốn dĩ đang còn thi đấu lộn xộn, đề phòng từng người.
Có điều, sau khi nghe được lời những người dưới võ đài nói, đột nhiên dừng tay lại, ánh mắt đồng loạt nhìn lên người Vương Phú Quý, đồng thời cũng có người bắt đầu đi về phía Vương Phú Quý rồi.
"Khụ khụ."
Vương Phú Quý cầm kèn xô-na, lộ ra một nụ cười khổ, giải thích nói: "Các vị, cái đó, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là quá lâu không thổi kèn rồi, trong lòng ngứa ngáy, nhìn thấy sân khấu tốt như vậy, nhất thời không chịu nổi nên mới thế."
"Cmn, sân cmn khấu, đây là võ đài, là nơi dùng để đánh nhau đó!"
Một người dự thi mở miệng phản bác lại, vì phòng ngừa lúc mình bị đánh xuống võ đài, cũng bị Vương Phú Quý thổi kèn xô-na giễu cợt, vì thế anh ta quyết định, dẫu đầu giải quyết Vương Phú Quý.
Dù sao đối phương chỉ là đồ rác rưởi cảnh giới Tông sư, chính mình là địa tông đỉnh phong, chỉ nhấc tay lên thì có thể nghiền ép được rồi.
"Võ đài hả, được, tôi biết rồi."
Vương Phú Quý không hoảng hốt chút nào, trên mặt lộ ra một nụ cười, chuẩn bị xong xuôi mở ra quyền cước.
"Dừng lại!"
Có điều lúc này, một nam thanh niên cao lớn thô kệch, ngăn ở trước mặt Vương Phú Quý, lên tiếng quát bảo ngừng lại chuyện dạy dỗ thanh niên Vương Phú Quý.
Người này cao lớn vạm vỡ, dáng người cao ít nhất cũng 1m9, cơ thể như là một ngọn núi nhỏ.