Quách Ý nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đến bây giờ còn nhớ rõ, cái tên tiểu thư dần đầu người trong gia tộc Hạ Hầu đó, dáng vẻ giẫm lên xác của anh bạn tôi, tôi hận lắm, hận tôi lúc ấy không có thực lực, chỉ có thể trở mắt nhìn bạn bè bị giết."
"Chuyện đã qua rồi, bớt đau buồn lại đi." Tô Thương trấn an một câu.
"Ừm."
Quách Ý gật đầu, sau đó nói tiếp: "Sau khi người bạn của tôi chết, tôi không dừng lại mà dùng tốc độ nhanh nhất của mình, mang theo cái quạt lông rời khỏi hiện trường."
"Gia tộc Hạ Hầu không tìm thấy quạt lông trên người anh bạn tôi, rất nhanh đã kịp phản ứng lại, bắt đầu truy sát tôi."
Quách Ý cười khổ nói: "Lúc ấy tôi chỉ là luyện khí tầng thứ 4 thôi, mà người của gia tộc Hạ Hầu, lại có cao thủ Trúc cơ, tôi tất nhiên không thể trốn được rồi."
"Rất nhanh, tôi bị bọn họ ép đến một vách đá, hoàn toàn bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể nhảy xuống."
Quách Ý tự chê cười mà nói: "Kết quả là giống y như trong tiểu thuyết kiếm hiệp, tôi không những không chết, mà sau khi tỉnh lại còn gặp được một lão tiền bối, là ông ấy cứu tôi, còn tìm được thảo dược trị thương cho tôi."
"Lão tiền bối còn nói, ông ấy cũng là vì thấy cái quạt lông đó mà đến, cậu chủ, nói đến đây, anh chắc là biết tên của cái quạt lông đó rồi chứ."
"Ừm, là quạt Thanh phong nhỉ." Tô Thương gật đầu nói.
"Vâng."
Quách Ý nhìn thoáng qua quạt Thanh phong, nói tiếp:"Tôi biết với thực lực của tôi, không giữ nổi quạt lông, hơn nữa tôi nhìn ra, cái lão tiền bối kia không phải người bình thường, nên đem quạt lông đó cho ông ấy, đồng thời nói là vì để báo đáp ơn cứu mạng tôi."
"Nhưng thực tế, là tôi muốn đem củ khoai nóng trong tay mà vứt cho ông ấy, mặc dù ông ấy cứu tôi, nhưng cũng là vì quạt lông, trong mắt tôi thì ông ấy so với người trong gia tộc Hạ Hầu không có gì khác biệt, nên mới để cho họ tự tranh giành nhau."
"Chỉ có như thế, tôi mới có cơ hội thoát khỏi tầm mắt gia tộc Hạ Hầu, chờ tôi mạnh lên rồi, chắc chắn sẽ đi báo thù cho anh bạn của tôi."
Nói đến đây, Quách Ý cười khổ nói: "Nhưng ai biết, lão tiền bối kia liếc một chút là biết được suy nghĩ của tôi rồi."
"Lão tiền bối..ông ta là ai, cậu biết thân phận ông ấy không?" Tô Thương tò mò hỏi.
"Ừm."
Quách Ý nhẹ nhàng gật đầu, nói tiếp: "Ngay từ đầu, tôi cũng không biết ông ấy là ai, nhưng sau khi ông ấy nhìn thấu được tôi, cũng không tức giận, mà đưa tôi đi cùng, thậm chí còn không cần quạt Thanh phong nữa, mà trực tiếp để cho tôi giữ lại."
"Ông ấy còn nói quạt Thanh phong vốn là đồ của ông ấy, chỉ là có chút sự cố nên mới để rơi mất, bị lão nông nhặt được, đẫn đến đổ máu này."
"Nói chuyện chính đi, lão tiền bối đó là ai." Tô Thương truy hỏi.
"Ông ấy là...Quỷ Cốc Tử." Quách Ý không lề mề nữa mà nói thẳng.
Tô Thương kinh ngạc nói : "Huyền vi chân nhân trong sách lịch sử, Quỷ Cốc Tử sao?"
"Là ông ấy."
Quách Ý trả lời nói: "Tôi cũng giật mình, trước đây chỉ cảm thấy nhân vật lịch sử cách mình rất xa, không ngờ lại có thể nhìn thấy được người thật."