"Chém đứt tay chân, thoi thóp...”
Tô Thương hơi híp mắt, đương nhiên đã đoán được người bị chém đứt tay chân chắc là Tô Thanh Y.
Khó trách mảnh vụn tháp Hư Không của Tô Thanh Y lại rời ra, chắc hẳn đã cảm nhận được Tô Thanh Y sắp phải chết.
"Hừ!”
"Sau này sẽ tới giết ông sau!”
Tô Thương cũng không đến phòng khách, mà thông qua thần thức mạnh mẽ, chạy thẳng tới chỗ nhốt đám người Tô Thanh Y.
Vừa rồi.
Tô Thương biết được Phong Khê thiếu gia kia đã đến núi Cửu Phong ở Hoàn Nam.
Không một ai trong gia tộc Nam Cung có thể ngăn cản Tô Thương, vì vậy anh không cần phải kiêng kị.
Cùng lúc đó.
Phía đông nam gia tộc Nam Cung, mười mét dưới lòng đất.
Ở đây có một nhà tù bí mật được dày công xây dựng, đám người của núi Côn Luân đều bị giam ở chỗ này.
Vào lúc này.
Trong trong nhà tù, Tô Thanh Y mất tay chân nằm trên đất, phải cắn chặt răng vì đau đớn không chịu nổi.
Đám người núi Côn Luân bên cạnh đều buồn bã nhìn Tô Thanh Y, thậm chí có người còn chảy nước mắt.
"Tô Thanh Y, haizz, là nhà họ Tô chúng tôi có lỗi với ông." Tô Kiền Khôn thở dài nói.
Trước đó ông ta cũng đã cầm máu cho Tô Thanh Y, đáng tiếc không giải quyết được chuyện gì.
Nếu như chỉ mất mỗi tay chân thì người tu chân cảnh giới Kết Đan đỉnh phong vẫn còn cơ hội sống sót.
Nhưng trước khi Tô Thanh Y mất tứ chi vốn đã bị thương nặng, lại bị hút khô linh khí, nếu là người bình thường thì đã sớm chết từ lâu rồi.
"Thiếu...Thiếu gia!”
Tô Thanh Y nhìn Tô Kiền Khôn, hơi thở yếu ớt, cắn răng nói: "Tô Thanh Y tôi là người nhà họ Tô, vì sao ông lại nói nhà họ Tô có lỗi với tôi, chẳng lẽ ông không coi tôi là người một nhà sao?”
"Tôi không có ý này, haiz.”
Tô Kiền Khôn than thở, sau đó nghiêm túc nói: "Mười đệ tử của cha tôi đều là anh em cùng tay cùng chân với tôi, nếu như không có mọi người… Thôi, chuyện trước kia cũng không cần nhắc lại nữa.”
"Tô Thanh Y, tôi không đành lòng nhìn ông đau đau khổ như vậy, để Thần Binh tiễn ông đoạn đường cuối cùng, yên tâm đi đi.”
Tô Kiền Khôn nhìn về phía Tô Thần Binh, hai mắt đục ngầu hơi ửng đỏ, cuối cùng cắn răng một cái nói: "Thần Binh, tiễn chú Tô Thanh Y của con lên đường!”
"Chuyện này… Vâng!”
Tô Thần Binh cắn răng đồng ý, đi tới bên cạnh Tô Thanh Y, đau khổ nói: "Chú Thanh Y, con sẽ tiễn chú đi đoạn đường cuối cùng, hy vọng chú có thể thanh thản rời đi.”
"Tôi... Haiz!”
Tô Thanh Y gật đầu một cái, biết cha con Tô Kiền Khôn cũng vì tốt cho mình, để mình đỡ phải chịu đau khổ, liền nói: "Làm phiền cậu, Thần Binh.”
"Không lâu đâu, tôi ra tay rất nhanh, nhất định có thể để chú thanh thản nơi chín suối." Tô Thần Binh nói.
"Ừ.”
Tô Thanh Y cam chịu số phận nhắm hai mắt lại, có lẽ đây là kết quả tốt nhất với mình rồi.
"Tô Thanh Y, tạm biệt!" Tô Kiền Khôn rưng rưng nói.
Đám người nhà họ Tô bị nhốt trong nhà tù đồng loạt quỵ xuống đất, rưng rưng tiễn Tô Thanh Y đoạn đường cuối cùng.