Thạch Hạo Hãn vuốt râu nói: "Cảnh giới này, con trai của lão nhị là Thạch Cửu Thiên ngược lại có thể đối kháng lại được, nó năm nay ở trong đại hội võ thuật của trăm môn phái có cơ hội được người ta chọn là quán quân."
"Nhưng mà cháu trai Cửu Thiên, cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, so sánh lại thì thiên tư của Tô Thương vẫn hơn một chút."
Thạch Hạo Hãn phân tích, sau đó nghi hoặc nói: "Chỉ là cha nhìn không ra, rốt cuộc nó tu luyện chân khí gì, quanh người nó đều lộ ra toàn điều cổ quái."
"Cha, bất kể như thế nào, thực lực của Tô Thương cường mạnh là sự thật, cẩn thận suy tính thì trong cơ thể của nó cũng có dòng máu của vùng đất tế trời chúng ta, là cháu ngoại ruột của cha."
Thạch Vân Phi nhìn về trang viên nhà họ Tô, nơi xa xa kia, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: "Mà con, chính là cậu của nó, không ngờ, con vậy mà lại có một đứa cháu trai mạnh như vậy, em gái nếu như biết được Tô Thương có thực lực và thiên tư như vậy chắc hẳn là vô cùng vui mừng, an tâm."
"Con đừng có mà vội mừng, trước mắt cha còn chưa có ý định tiếp nhận nó đâu!"
Lúc này, Thạch Hạo Hãn lạnh giọng nói: "Thiên tư của Tô Thương, cha cũng thừa nhận, thật sự không yếu, nhưng so với Ngọc Yến hai mươi năm trước thì còn cách xa."
"Ngọc Yến mới đúng là thiên tài chân chính, từ xưa đến nay là đệ nhất thiên tài, không ai có thể so được!"
Thạch Hạo Hãn nhớ lại chuyện cũ, hơi tức giận: "Nhưng Ngọc Yến thiên tài tuyệt diễm như vậy mà lại bị Tô Thần Binh hủy đi sự trong trắng, công lực chấn kinh trời đất tan biến hết, trở về thành một con người bình thường."
"Món nợ này, cha còn chưa thanh toán sạch với nhà họ Tô thì làm sao có thể nhận con trai của Tô Thần Binh chứ?" Thạch Hạo Hãn tức giận nói.
"Ha ha."
Lúc này, Trương Trọng Ngu ở bên cạnh mở miệng cười nói: "Anh Thạch, anh đừng có mà cứng miệng như vậy, cứ nhất định phải để tôi vạch trần tâm tư của anh sao?"
"Rõ ràng là anh đã tiếp nhận Tô Thương rồi, lại còn giả bộ dáng vẻ không quan tâm đó, đừng tưởng là tôi không biết nhé."
Trương Trọng Ngu cười nói tiếp: "Nếu không, anh báo tin cho Đỗ Hồng Cẩm là được rồi, sao còn phải tự mình đến đây, đó không phải là đang lo lắng Tô Thương bị giết chết, nên đến trước để trấn thủ hay sao?"
"Ha ha, anh Trương, nếu như anh nghĩ như vậy thì anh sai rồi."
Thạch Hạo Hãn rõ ràng là có chút giật mình, nhưng ngoài mặt thì lại nói: "Tôi đem Vân Phi tới đây, chẳng qua chỉ để cho Vân Phi nhìn rõ bộ mặt thật của đôi cẩu nam nữ Đỗ Hồng Cẩm và Sở Phục Thịnh mà thôi."
"Về phần anh nói tôi đến trước để trấn thủ thì hoàn toàn là lời nói vô căn cứ, Tô Thương không biết trời cao đất dày, ra tay giết chết Thạch Hiên, kiếp nạn lần này là do nó tự gieo gió gặt bão mà thôi, không liên quan gì đến tôi, tại sao tôi phải giúp nó?" Thạch Hạo Hãn hỏi ngược lại.
Trương Trọng Ngu cười nói: "Anh Thạch, Đỗ Hồng Cẩm và Sở Phục Thịnh chắc chắn là phải chết rồi, điều này tôi biết rõ, nhưng dựa vào thực lực của anh, chỉ cần ra tay là đã có thể giết chết bọn họ, vậy hà cớ gì lại còn dụ bọn họ đến trang viên nhà họ Tô chứ?"
"Theo như tôi thấy, thì anh muốn thăm dò con át chủ bài là Tô Thương, muốn tìm hiểu một chút cháu ngoại của mình chứ gì?" Trương Trọng Ngu cười nói.
"Lời nói vô căn cứ!"