Từ hơn một trăm năm trước, khi đó, là thời đại của Tô Vô Kỵ.
Tất cả những điều tốt nhất trên thế giới này, bất kể là đan dược bí tịch, hay là thiên tài địa bảo thì tất cả các thế lực khắp thế giới đều sẽ tìm đến dâng cho Tô Vô Kỵ, lấy lòng Tô Vô Kỵ, tìm kiếm sự che chở của Tô Vô Kỵ.
Trong đó, đương nhiên sẽ không thiếu các loại đan dược thượng cổ nghịch thiên.
Tô Phù Dung là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Tô Vô Kỵ, bà ấy còn là nữ đệ tử duy nhất, cho nên bà ấy nhận được toàn bộ sự sủng ái của các sư huynh và sư tôn, thứ tốt gì đều để bà ấy chọn trước.
Ngay cả con trai ruột của Tô Vô Kỵ là Tô Kiền Khôn cũng phải đứng dịch sang bên cạnh, dù sao lúc đó Tô Kiền Khôn cũng chỉ là một tên con nhà giàu ít học ăn chơi trác táng.
*Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.*
Tô Phù Dung là con gái, yêu cái đẹp là bản tính trời sinh, cho nên năm đó bà ấy đã ăn một viên đan dược thượng cổ dùng để níu giữ nhan sắc, vẻ ngoài của bà ấy sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Sau đó, núi Côn Luân thay đổi, Tô Phù Dung đi cứu Tô Kiền Khôn, mai danh ẩn tích, không xuất đầu lộ diện nữa, tránh cho kẻ địch chú ý.
Cho nên, Tô Phù Dung thông thạo thuật Dịch Dung, bà ấy dịch dung bản thân thành một dáng vẻ tuổi già sức yếu.
Hơn một trăm năm qua, bất cứ lúc nào bà ấy cũng đều duy trì dáng vẻ già nua này.
Bây giờ.
Tô Phù Dung đột phá đến cảnh giới Võ Tôn, thực lực tăng lên một cách mạnh mẽ.
Giới cổ võ cũng xảy ra một sự thay đổi lớn, thậm chí Tô Thương còn là người bắt đầu sự cải cách của giới cổ võ, tạo ra mười Võ Tôn.
Quan trọng nhất là thực lực tổng thể của giới cổ võ đã được tăng lên đáng kể.
Cho nên, Tô Phù Dung không cần, cũng không cần phải tiếp tục sống ẩn dật nữa.
Tô Phù Dung khôi phục lại dáng vẻ lúc đầu nhưng bà ấy vẫn còn mặc quần áo giống như trước, một bộ quần áo màu xám của người già.
Bộ quần áo này vốn dĩ rất quê mùa, chỉ có những người già lớn tuổi mới có thể mặc, trông rất u ám.
Có điều bây giờ Tô Phù Dung mặc bộ này lên người lại có chút thú vị, có một loại cảm giác rất đặc biệt
“A.”
“Núi Côn Luân ơi núi Côn Luân.”
Tô Phù Dung nhìn dãy núi trải dài bất tận trước mắt, bà ấy nhịn không được cảm khái nói: “Sư môn của chúng ta có mười người, toàn bộ đều tu luyện hệ thống cổ võ.”
“Những sư huynh kia của tôi, Tây Môn Phong Vân, Tô Chiến Long, Tô Thanh Y, Tô Bất Phàm… Mỗi một người đều là những thiên tài của giới cổ võ.”
“Nếu như lúc đó trên Võ Thần lục địa còn có cảnh giới khác thì nhà họ Tô Côn Luân cần gì phải nuốt giận, cần gì phải chịu sỉ nhục như thế chứ!”