Vừa dứt lời, Tô Thương dẫn Tiêu Đình và các thành viên Huyết Đồ ra khỏi trang viên nhà họ Tô đi gặp Triệu Thiên Sách.
Tô Thương không thu năm mươi người này vào trong vòng lưu trữ. Bởi vì không cần thiết, dù sao bọn họ cũng phải xuất hiện trên chiến trường, sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt với Triệu Thiên Sách.
Ngay lúc này. Bên ngoài trang viên nhà họ Tô, Triệu Thiên Sách nhận được một cuộc gọi khác. Anh ta đã bố trí năm tuyến phòng thủ bên ngoài thành biên giới phía Nam. Cuộc điện thoại vừa rồi là cấp dưới báo cáo rằng tuyến phòng thủ đầu tiên đã thất thủ. Triệu Thiên Sách đang vô cùng nôn nóng thì nhìn thấy Tô Thương dẫn đầu một đám người, chỉnh tề bước ra ngoài.
“Tô đại thiếu, những người này là?” Triệu Thiên Sách nhíu mày nói.
“Bọn họ là thuộc hạ của tôi. Tôi sẽ mang họ theo khi đến biên giới phía Nam lần này.”
Tô Thương cười nhẹ: “Cha và ông nội đã đồng ý. Bọn họ là muốn bảo vệ tôi.”
“Thuộc hạ?” Triệu Thiên Sách nghe vậy, anh ta lập tức lộ ra một nụ cười lạnh. Quả nhiên là siêu cấp ăn chơi trác táng, trước khi đi chiến trường còn mang theo nhiều vệ sĩ như vậy, đến tột cùng là sợ chết đến mức nào?
Triệu thiên sách liếc mắt đánh giá thành viên Huyết Đồ, trong lòng càng xem thường Tô Thương. Trên người những người này không có một chút chân khí dao động, hiển nhiên là người thường. Đến chiến trường thì có lợi ích gì?
“Tô đại thiếu gia.” Mặc dù trong lòng không vui, nhưng dù sao Tô Thương cũng là con trai của Tô soái, anh ta đã đồng ý với Tô soái rồi, vẫn phải có thái độ nên có, vì vậy nói: “Tôi cũng muốn bọn họ đi theo để bảo vệ anh, nhưng lần này chỉ điều tới một chiến cơ kiểu mới, chỉ có thể đưa mình anh đến biên giới phía Nam, còn bọn họ...”
Nghe vậy, Tô Thương cười nhẹ: “Chiến thần Thiên Sách, tôi nghĩ như này, anh đi đến chiến trường biên giới phía Nam trước, tôi có cách dẫn bọn họ đi theo.”
“Anh có cách?” Triệu Thiên Sách liếc nhìn Tô Thương, cho rằng Tô Thương muốn rút lui, cho nên lừa mình muốn mình rời đi trước, sau đó tùy tiện tìm cái lấy cớ, qua loa lấy lệ một chút, như vậy thì không cần phải đi đến chiến trường biên giới phía Nam.
Bỏ đi. Hổ phụ sinh hổ tử. Tô đại thiếu đã quen chơi bời lêu lổng, ham hưởng lạc, cũng thực sự không trọng dụng được.
Anh không đi theo ra chiến trường cũng là một chuyện tốt, ít nhất cũng không cần phải phân tâm chăm sóc anh. Nghĩ đến đây, Triệu Thiên Sách nói: “Vậy được rồi, Tô đại thiếu, tôi đi trước một bước, chúng ta sẽ gặp lại trên chiến trường biên giới phía Nam.”
Đương nhiên anh ta chỉ nói khách sáo một câu, kết luận Tô Thương là một người đào ngũ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên chiến trường biên giới phía Nam.
“Được, chiến thần Thiên Sách, tạm biệt.” Tô Thương cười nhẹ.
“Tạm biệt.” Triệu Thiên Sách ôm quyền chia tay, trong lòng cảm thán con trai Tô soái không xứng với thân phận con cháu nhà tướng, sau đó biến mất trong màn đêm.
“Chiến thần Thiên Sách, tôi biết anh đang nghĩ gì, ha ha, chúng ta hãy chờ xem.”
Nhìn Triệu thiên sách đi xa, Tô Thương nở nụ cười, sau đó gọi điện thoại cho Lưu Huy, dặn dò: “Lưu Huy, anh có thể điều một chiếc máy bay lớn có sức chứa hơn năm mươi người đến không.”
...
Chợ Đen Cửu Môn có nhiều tài nguyên, máy bay đương nhiên có thể được xử lý. Tuy nhiên, đối với khoa học kỹ thuật hiện tại, máy bay trực thăng cỡ lớn cũng chỉ có thể chở hơn ba mươi người.
Vì thế. Nửa giờ sau, Lưu Huy và Vương Trại lần lượt điều khiển một chiếc trực thăng xuất hiện trên trang viên nhà họ Tô.
“Chiến trường biên giới phía Nam, tôi tới đây!”
“Nước D, lúc trước các người làm chị gái tôi bị trọng thương, nhiều lần phái người tới giết tôi. Nên làm một trận kết thúc rồi.”