"Xì, tớ cũng không quan tâm."
Nam Cung Ấu Vi bĩu môi, rồi nói: "Cùng lắm thì tớ gả cho cậu, như vậy thì cũng không ai nói xấu gì được nữa, mà thanh danh của tớ cũng được bảo vệ rồi."
"Phì."
Đông Phương Minh Nhật không nhịn được mà bật cười, kỳ thị nói: "Ấu Vi, cậu không phải ngốc đó chứ, tớ là con gái, con gái đó, tớ cũng phải đi lấy chồng thì làm sao có thể lấy cậu được hả!"
"Lấy chồng?"
Nam Cung Ấu Vi nhìn Đông Phương Minh Nhật, khẽ cười nói: "Cậu đừng nằm mơ nữa đi, tình hình nhà cậu, tớ còn không hiểu rõ sao?"
"Dòng dõi ông nội nhà cậu, truyền đến đời cậu, chỉ có cậu là hậu nhân thôi."
"Mà ông nội cả, ông nội hai của cậu, hai cái nhánh này đều đang nhìn chòng chọc vào nhà cậu, để giành lấy quyền nắm giữ gia tộc Đông Phương."
Nam Cung Ấu Vi cười đùa nói: "Ông nội cậu năm đó vì muốn bảo vệ địa vị của nhánh này cho nhà cậu, mới dùng ngọc bội âm dương biến cậu thành con trai, sau này lớn lên rồi thì sẽ kế thừa vị trí ông chủ của Đông Phương."
"Dưới tình hình như vậy, ông nội cậu làm sao có thể để cậu đi lấy chồng chứ, bây giờ cậu cũng lớn rồi, không còn nhỏ nữa, nếu như không có gì xảy ra thì có lẽ nhà cậu cũng sẽ nhanh chóng sắp xếp hôn sự cho cậu thôi."
Nam Cung Ấu Vi nói tiếp: "Cậu mà lấy tớ thì tốt biết bao, dù sao tớ cũng đã biết giới tính thật của cậu, sẽ giữ bí mật cho cậu được."
"Ấu Vi, cả ngày cậu nghĩ cái gì đâu không, tớ mới không thèm cưới con gái đó."
Đông Phương Minh Nhật rõ ràng là rất kì thị, sau đó lại tò mò hỏi: "Đúng rồi, lẽ nào cậu không có khát vọng tình yêu à, gặp gỡ lãng mạn với bạch mã hoàng tử trong lòng mình tốt biết bao, sao cứ phải muốn gả cho một người con gái như tớ chứ."
"Mặc dù bây giờ có rất nhiều trò, cũng thịnh hành nhiều đồ chơi chạy bằng điện nhưng dù sao cũng đều là đồ giả, khác phái mới là chân ái." Đông Phương Minh Nhật nở một nụ cười xấu xa nói.
"Minh Nhật, cậu muốn chết hả, cái gì mà đồ chơi chạy bằng điện chứ, mấy lời này mà cậu cũng nói ra được hả."
Nam Cung Ấu Vi trợ mắt nhìn Đông Phương Minh Nhật, sau đó nói: "Tớ mới không thèm gả cho mấy tên con trai xấu xa đó, đàn ông không phải là thứ tốt đẹp gì cả, Nam Cung Ấu Vi tớ, cho dù cả đời cô đơn cũng không gả cho bất kỳ người đàn ông nào."
"Phì!"
Đông Phương Minh Nhật nghe vậy, lần nữa không nhịn được mà bật cười, tiếp đó nói: "Ấu Vi à, đừng nói chắc chắn như vậy, cậu còn chưa nếm trải qua điều tuyệt diệu của đàn ông, cho nên mới nói vậy thôi."
"Ý gì chứ, Minh Nhật, cậu không phải là đã nếm qua rồi đó chứ??" Nam Cung Ấu Vi lập tức trợn to mắt lên nói.
"Cậu nói bậy gì vậy hả, tớ không có!" Khuôn mặt ngọc của Đông Phương Minh Nhật ửng đỏ lên, kiên định nói.
"Không có thì không có, cậu đỏ mặt cái...a ha ha , tớ hiểu rồi!"
Nam Cung Ấu Vi bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, sau đó mỉm cười nói: "Minh Nhật, cậu không phải là sau khi biến thành con trai thì tự sờ cái đó của mình chứ... khụ khụ."
"A, Ấu Vi, cậu đừng nói bậy, tớ không có!"
Khuôn mặt của Đông Phương Minh Nhật lại càng đỏ hơn nữa, vội vàng giơ tay lên bịt miệng của Nam Cung Ấu Vi, không để cô ta nói tiếp.
"Hi hi, tớ không nói nữa là được rồi chứ gì."