Nhìn thấy cú đấm càng ngày càng tiến đến gần Tô Thương, Đinh Tắc càng cười điên cuồng hơn nữa, cứ nghĩ mình nắm chắc phần thắng rồi.
Vù!
Nhưng ngay chính lúc bàn tay ông ta chuẩn bị đụng vào Tô Thương, thì cơ thể của Tô Thương trong nháy mắt liền biến mất.
Ngay khi Tô Thương hiện thân lần nữa thì đã là ở cách đó 20 mét.
“Cái này… tốc độ nhanh quá!”
Đinh Tắc vồ hụt, nụ cười trên mặt lập tức tắt lại, biểu cảm trở nên trầm trọng.
Nhưng Tô Thương căn bản không để cho ông ta có cơ hội để chần chừ, lại lần nữa thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, đồng thời linh khí ở trên nắm tay phun trào ra.
Ầm!
Lần này, Đinh Tắc có đề phòng, ông ta cảm nhận được sát khí của Tô Thương nên vội vàng giơ tay ra đỡ.
Các nắm đấm va chạm vào nhau, dư âm của trận chiến khiến mọi thứ xung quanh lắc lư.
Sau đó Đinh Tắc bị đánh lùi ra sao nửa bước, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: “Cậu không phải là bán địa tông sao, chân khí của cậu vậy mà có lại mạnh như vậy, còn mạnh hơn cả tôi nữa.”
Chân khí?
Không biết cái đồ rác rưởi đó là gì, còn ông đây chính là linh khí.
Trong lòng Tô Thương cười nhạo, rồi cười đùa nói: “Không tệ, có thể đỡ của tôi một chiêu, nhưng mà tôi ngược lại muốn xem xem ông còn có thể đỡ của tôi được mấy chiêu.”
Vừa dứt lời, Tô Thương không ngừng thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, thân ảnh biến ảo mập mờ.
Đinh Tắc dù sao cũng là địa tông trung kỳ, thực lực không thể xem thường, mỗi lần tại thời khắc then chốt thì đều có thể đỡ được đòn tấn công của Tô Thương.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Cứ như vậy hai người đánh nhau khoảng một phút đồng hồ.
Tô Thương thì không hề hấn gì, lúc còn ở luyện khí tầng năm, anh ấy đã có thể liên tục sử dụng đến năm mươi lần di chuyển trong nháy mắt.
Tính ra mỗi lần dịch chuyển 20 mét, tức là Tô Thương có thể xuất hiện cách xa bốn km trong thời gian ngắn, khả năng chạy trốn của anh cũng được cải thiện đáng kể.
Bây giờ Tô Dương chậm lại tốc độ, giờ phút này, anh vừa dịch chuyển vừa đấm hơn sáu mươi lần, đương nhiên là thoải mái rồi.