"Haha!"
Thấy vậy, Tô Thương cũng không hoảng sợ, cũng không có dùng huyết tế, mà nhanh chóng dùng hai tay bóp chặt bí quyết.
Di chứng của việc sử dụng huyết tế rất nghiêm trọng. Trừ khi bất đắc dĩ thì Tô Thương mới phải làm như vậy.
Chiều nay, anh ấy ở biệt thự ven sông đang tập luyện một chiêu thức mới, là thuật rồng nước.
Ngay từ đầu, linh khí của Tô Thương yếu ớt nên chỉ ngưng tụ những quả cầu nước.
Từ từ, anh ấy đạt được tầng luyện khí thứ ba và thuần thục thủy đao.
Bây giờ.
Tô Thương đã luyện tới luyện khí cấp năm rồi, linh khí của anh ấy cũng đã dày hơn trước rất nhiều. Còn học được thuật thủy long, đem linh khí ngưng tụ thành hình rồng, giống như một con vật sống, vô cùng kinh người.
Lúc này.
Trước chiêu nhất lưu kiếm của Y Đằng, Tô Thương quyết định dùng thuật thủy long để đấu lại, hay tay biến hóa bí quyết.
Gầm. . .
Trong phút chốc, một con rồng nước xuất hiện trong lòng bàn tay Tô Thương, sau đó gầm lên rồi lao ra ngoài.
Rồng nước tỏa sáng, nhe răng múa vuốt, toát lên vẻ hào hoa của loài rồng, làm chấn động vạn vật trên đời!"
Bùm!
Ngay sau đó, rồng nước với dáng vẻ mạnh mẽ đã đập nát chiêu nhất lưu kiếm của Y Đằng. Hơn nữa sức mạnh của nó còn không giảm đi mà xông thẳng về hướng của Y Đằng.
"Cái gì vậy!"
Y Đằng sửng sốt, khuôn mặt già nua khô khốc đầy vẻ kinh hãi nhanh chóng né tránh.
Nhưng con rồng nước giống như con vật sống, đổi hướng đi xuyên qua cơ thể Y Đằng.
Ngay lập tức, bụng của Y Đằng liền bị rồng nước xuyên thủng qua, một lỗ trong suốt bằng quả bưởi xuất hiện.
Nội tạng lòi ra.
Hiện trường đẫm máu.
"Tôi . . . không nên đến Giang Bắc!"
Y Đằng nói những lời cuối cùng của đời mình. Sau đó cơ thể ông ấy gục xuống, kêu lên vì đau đớn rồi tắt thở.
Trời đất!
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người chứng kiến ở đó đều choáng váng và không thể tin vào mắt của mình nữa.
Chết rồi!
Cao thủ tàn bạo của nước D, Y Đằng người sáng lập ra Nhất Kiếm Lưu, gần như một địa tông chân chính, vậy mà lại chết đi!
“Con rồng nước này, vậy mà lại sống được, thủ đoạn thật nham hiểm, lần đầu tiên mới nghe thấy đó.”