“Tôi nghe nói mấy ngày trước Phong Khê thiếu gia đã đến núi Côn Luân, làm náo loạn một trận long trời lở đất, hơn nữa còn đem hết tất cả những người thân tín của nhà họ Tô đưa về gia tộc Nam Cung, trong đó bao gồm cả cha và ông nội của Tô minh chủ.”
“Thật hay giả vậy, sao Tô minh chủ còn chưa đến gia tộc Nam Cung để tính sổ thế… Đợi chút… Không lẽ Tô minh chủ đã đến gia tộc Nam Cung tính sổ rồi đấy chứ, rồi còn sát hại hết tất cả bọn chúng, sau đó bắt lấy ông chủ Nam Cung Ngự của gia tộc Nam Cung?”
“Không phải chứ, Trường Phong đại nhân người ngoài gia tộc Nam Cung, hơn nữa mấy tháng trước Trương Phong đai nhân đã trở lại cảnh giới nguyên anh rồi, Tô Minh chủ tuy mạnh, nhưng nhưng cũng không mạnh đến mức đó đâu nhỉ?”
“Nam Cung Ngự này bị sao vậy, sao lại lại là bề tôi của Tô minh chủ thế, nhìn thoáng qua còn thấy ông ta lễ phép với Tô minh chủ nữa kìa, vậy là sao nhỉ?”
...
Mọi người vô cùng nghi ngờ.
Lúc này.
Cách núi Cửu Phong một trăm dặm. Ly Cửu phong núi ngoài trăm dặm.
Một người thanh niên khôi ngô tuấn tú, đứng khoanh tay, nhìn lên bầu trời sao, đó chính là Phong Khê thiếu gia.
Anh ta đã kết thúc trạng thái tu luyện, bản thân đang ở trạng thái khôi phục tốt nhất, vô cùng có tinh thần quyết đấu đối với Ngô Thanh Ảnh vào ngày mai, trong lòng tràn đầy sự tự tin.
Lúc này.
Bên cạnh Phong Khê thiếu gia, có một người đàn ông vác một thanh đoản kiếm, người này chính là Kiếm Thần chạy thoát khỏi núi Côn Luân.
Ban đầu.
Kiếm Thần trấn thủ ở giả tộc Đông Phương, sau khi chân nhân U Minh đến, anh ta liền ảm đạm, rầu rĩ.
Nhưng không có cách nào khác, tuy ở ngoại vực, hai người đều là hóa thần, nhưng anh ta lại bị suy yếu, còn chân nhân U Minh thì lại giữ nguyên được thực lực của cảnh giới nguyên anh.
Nên Kiếm Thần chỉ có thể tỏ ra yếu thế, thì mới bình an vô sự, ở chung được với chân nhân U Minh được một khoảng thời gian.
Còn những người mạnh khác đến địa cầu lần này, Kiếm Thần cũng không nhận ra ai, đương nhiên sẽ không muốn rời khỏi chân nhân U Minh, đi tìm người khác làm chỗ dựa.
Nhưng chân nhân U Minh chân chết rồi, anh ta đành phải dựa dẫm vào người mạnh khác của ngoại vực thôi.
Mà Phong Khê thiếu gia, là người có thực lực mạnh nhất trong số mười người được công nhận, nên sau khi chạy thoát khỏi núi Côn Luân, Kiếm Thần liền tìm đến Phong Khê công tử, rồi kể rõ đầu đuôi ngọn cành mọi chuyện xảy ra ở núi Côn Luân cho Phong Khê thiếu gia.
“La thiên hoả lò trận sao?”
Phong Khê thiếu gia nghe vậy, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười giễu cợt, khoái chí nói: “Thú vị đấy, không ngờ rằng ở trái đất lại có người bày bố được loại trận pháp mạnh như vậy, người đó lại là thế hệ sau nhà họ Tô, đúng là thú vị thật.”
"Kiếm Thần, anh đã nhìn kĩ chưa, có chắc là cậu ta chưa đặt chân đến kết đan không?” Phong Khê thiếu gia hỏi giò.