Ngày hôm sau.
Những tia sáng mặt trời đầu tiên, chiếu vào mặt Tô Thương.
"Hửm?"
Tô Thương cảm giác đau nhức toàn thân, từ từ mở hai mắt ra, kết quả đột nhiên bị ngây ngẩn cả người.
"Cmn!"
"Quần áo của mình bị cởi từ lúc nào thế này?"
"Ai cởi quần áo của mình ra?"
"M* kiếp, ông đây sao lại ở chỗ này vậy trời?"
Tô Thương cựa quậy người rồi đứng lên, vội vàng mặc quần áo tử tế vào, nhìn xung quanh, cũng không phát hiện có bất kỳ kẻ nào khác.
Có điều.
Trên đồng cỏ, lại có mấy vết máu đỏ, dưới ánh mặt trời, thật sự rất rõ ràng.
"Đây là..."
Tô Thương có chút khựng lại, hình như nhớ lại được chuyện gì đó, mặt mũi nhất thời tràn đầy ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: "Đây là chị Tây Dao...Là chị Tây Dao... Máu?"
Trong chốc lát.
Từng cảnh tối hôm qua, hiện lên trong lòng, Tô Thương biểu cảm không bình tĩnh được nữa rồi.
"Chị Tây Dao vì cứu mình, mà đã đánh nhau với Lão Độc Vật Lâm Uyên, kết quả là bị hạ độc, chỉ có m Dương kết hợp với có thể lọa bỏ được độc tố."
"Ngay sau đó, mình lại bị chị Tây Dao đánh ngất, sau khi tỉnh lại thì trở nên như thế này."
Liên kết lại đầu đuôi câu chuyện, Tô Thương nhịn không được mà suy đoán nói: "Chẳng lẽ chị Tây Dao đem mình làm..."
Tất nhiên là như thế rồi!
Tô Thương trong lòng đã có đáp án, nhịn không được mà lộ ra một nụ cười khổ: "Mình đường đường là Huyền Thiên Tiên Đế, thế mà lại bị đẩy mạnh thế sao, còn có công lý nữa không, còn có vương pháp nữa không chứ?"
"Đáng giận thật, chị Tây Dao quá ghê gớm, tại sao phải dùng lực mạnh như vậy chứ, chị chỉ cần nói với mình một tiếng, mình sao lại có thể không đồng ý chứ?" Tô Thương chịu không được mà nói thầm.
Có điều.
Chơi thì chơi, chuyện này nên xử lý thế nào mới là quan trọng.
Tô Thương sờ sờ lên mũi, lại nhìn vết máu dưới đất thêm một chút, đột nhiên thấy đau hết đầu.
Được rồi.
Dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.