Nghe được những lời của Ngô Thanh Ảnh nói, sắc mặt Tô Thương trở nên vô cùng ngưng trọng.
Anh lúc trước cũng đã phát hiện ra, nhưng lại không hề biết cái người khủng bố đó, vậy mà lại cường hoành như thế.
"Tiền bối, xin hỏi bà có biết, người dưới kia là cảnh giới gì không?" Tô Thương không khỏi tò mò, mở miệng dò hỏi.
"Cảnh giới tiên đế!"
"Ít nhất cũng là cảnh giới tiên đế!"
Ngô Thanh Ảnh hít sâu một hơi, biểu cảm ngưng trọng nói: "Đã từng có một vị đại nhân vật thông thiên tới núi Cửu Phong, khẳng định cái vị khủng bố đang bị trấn áp dưới núi Cửu Phong là cao thủ cảnh giới tiên đế, là cảnh giới tiên đế chân chính chứ không phải là chuẩn tiên đế!"
"Theo như tôi biết thì trái đất cũng ẩn chứa mấy vị cao thủ cảnh giới cấp bậc chuẩn tiên đế, nếu không thì bọn tiên đế ngoại vực sớm đã tiến vào trái đất, càn quét thiên hạ rồi."
Ngô Thanh Ảnh nói tiếp: "Trái đất ẩn chứa sự tồn tại của các cao thủ chuẩn tiên đế giống như một cái hạch uy hiếp, cho nên trước khi đám tiên đế ngoại vực tìm ra được vị trí của bọn họ thì chúng cũng không dám tùy tiện chém giết ở trái đất."
"Các cao thủ chuẩn tiên đế cũng không dám xuất hiện, bởi vì bọn họ và đám tiên đế ngoại vực vẫn là có sự chênh lệch không ít, chủ động hiện thân chính là tự nạp mạng mình ra, hai bên cứ như vậy mà giằng co với nhau, bảo toàn trái đất được mấy ngàn năm."
Ngô Thanh Ảnh chuyển hướng, nghiêm mặt nói: "Nhưng nếu như cái vị khủng bố dưới núi Cửu Phong kia xuất hiện thì cho dù là các cao thủ chuẩn tiên đế kia có ra mặt thì cũng chẳng làm được gì!"
"Mạnh như vậy sao!"
Tô Thương hỏi tiếp: "Người phía dưới kia rốt cuộc là ai, tại sao lại bị trấn áp dưới núi Cửu Phong, rồi ai đã trấn áp ông ta chứ?"
"Ông ta là một nhân vật thời Tần, từng ở thành Hàm Dương đâm ra một kiếm kinh thiên động địa, chấn động cả tứ hải bát hoang, sau đó thì bị hoàng đế Thủy Hoàng tự tay bắt giữ, trấn áp dưới núi Cửu Phong."
Nhắc đến vị đại khủng bố bị trấn áp dưới núi Cửu Phong, Ngô Thanh Ảnh lại thở dài một hơi nói: "Haiz, ông ta cũng là một kẻ đáng thương, tu luyện mấy ngàn năm, chỉ vì một nhát kiếm đó, kết quả lại cuối cùng lại thất bại, uổng công làm con cờ cho người khác."
"Hoàng đế Thủy Hoàng tấm lòng từ bi, thấy ông ta là một người hữu dũng hữu mưu, cho nên mới không giết chết ông ta, mà đem ông ta nhốt dưới núi Cửu Phong để cải tạo."
Ngô Thanh Ảnh tiếc hận nói: "Ai mà ngờ ông ta lại muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện, rồi bị tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn mất đi ý thức, biến thành một cái xác không hồn chỉ biết chém giết."
"Ngay từ đầu hoàng đế Thủy Hoàng cũng không muốn giam giữ ông ta lâu, chỉ muốn ông ta bình tâm lại, nhưng ai mà ngờ ông ta lại chấp niệm nặng nề với chuyện thắng thua như vậy, cứ muốn nâng cao thực lực của mình, rồi lại đánh nhau một trận với hoàng đế Thủy Hoàng."
Ngô Thanh Ảnh lại thở dài một hơi, sau đó nói: "Hoàng đế Thủy Hoàng biết tình cảnh của ông ta cho nên vẫn không ra tay giết chết, mà chỉ phong ấn ông ta dưới núi Cửu Phong, và lưu lại một câu nói."
"Nói gì?" Tô Thương hỏi tiếp.
Ngô Thanh Ảnh dùng giọng điệu của hoàng đế Thủy Hoàng nói: "Sau khi ngươi bại dưới tay trẫm, thì lại đi vào con đường tà đạo, ngươi muốn trẫm giết chết ngươi để thành toàn cho cái danh trung thần nghĩa sĩ của ngươi."
"Nhưng trẫm, lại không giết người, trẫm muốn độ ngươi, cuối cùng vẫn là muốn độ ngươi, cho dù là kiếp này không được thì trẫm còn có kiếp sau, ngươi thoát không được đâu, sớm muộn gì có một ngày thì ngươi cũng sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của trẫm, theo trẫm chinh chiến khắp vũ trụ mênh mông này!"
"Đến lúc đó, ngươi sẽ biết cái nhìn của mình lúc đầu hạn hẹp như thế nào, cái gọi là trái đất so với vũ trụ mênh mông, chỉ là một vùng đất nhỏ mà thôi, đấu đá làm tổn hại đến nhau không có bất kỳ ý nghĩ gì cả."