"Tô công tử, Lão Độc Vật đã đi đâu rồi. Tên tiểu nhân hèn hạ đó, tôi không nuốt trôi được cục tức này, nhất định phải đi tìm ông ta để tính sổ!" Lúc này, Từ Ngọc Phong cắn răng nói.
"Ông ta thấy tôi chữa trị cho ông thì vô cùng tức giận, muốn giết tôi ngay lập tức."
Tô Thương thản nhiên nói dối như đúng rồi: "Đừng thấy bên ngoài ông ta mới chỉ là bán bộ Trúc Cơ, nhưng ông ta lại có một bảo bối gì đó, hình như tên là cờ Bách Độc, có thể tăng cao thực lực, vô cùng đáng gờm. Người hộ đạo của tôi phải ra tay mới đánh lui được ông ta đấy."
"Đáng tiếc ông ta lại chạy quá nhanh, tôi không thể để người hộ đạo đuổi theo được." Tô Thương nói.
"Ra là vậy."
"Không ngờ tên khốn kia lại lấy được cờ Bách Độc, khó trách lại không thèm kiêng dè gì hết."
Từ Ngọc Phong đầu tiên là lẩm bẩm một mình, sau đó biết ơn nói: "Cảm ơn Tô công tử, cậu không chỉ giải độc cho tôi mà còn cứu mạng tôi khỏi Lão Độc Vật, cậu đúng là một người tốt!"
"Tôi không biết phải cảm ơn cậu như thế nào, nếu như sau này Tô công tử cần gì thì cứ mở miệng, chắc chắn toàn bộ núi Phú Xuân sẽ cố gắng hết sức để làm!" Từ Ngọc Phong nghiêm túc hứa hẹn.
"Cư sĩ Từ không cần khách khí với tôi đâu."
Tô Thương mỉm cười, lại khó hiểu hỏi: "Cư sĩ Từ, ông biết cờ Bách Độc ư?"
"Ừ!"
Từ Ngọc Phong lạnh lùng nói: "Đó là bảo vật ở sâu trong mây mù, không chỉ cần trăm loại độc mà còn phải lấy máu của mấy trăm nghìn người mới có thể luyện chế thành công. Từ trước đến giờ nó luôn được phong ấn ở sâu trong mây mù, chưa từng xuất hiện hơn ngàn năm rồi, nhưng không ngờ Lão Độc Vật lại phá vỡ được phong ấn để lấy cờ Bách Độc!"
"Chả trách, một người cẩn thận như ông ta, mới chỉ đến cảnh giới nửa bước Trúc Cơ thì sao dám ngông nghênh tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái chứ. Hừ, hóa ra là ỷ vào thứ tà đạo đó!"
Từ Ngọc Phong tiếp tục nói: "Mặc dù tôi rất coi thường cờ Bách Độc, nhưng đúng là nó rất mạnh. Nếu như phải đánh nhau, chưa chắc tôi đã bắt được ông ta!"
"Ông ta đăng ký tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái, lại có bảo bối như thế, chắc hẳn không có ai là đối thủ của ông ta đâu."
Nói đến đây, Từ Ngọc Phong lại đưa mắt nhìn Tô Thương rồi mới tiếp tục nói: "Tô công tử, cậu cũng là người dự thi đại hội võ thuật trăm tông phái, trước kia đã có thù với Lão Độc Vật, giờ lại vì tôi mà xảy ra mâu thuẫn với ông ta nữa."
"Nếu cậu gặp ông ta trong cuộc thi, chỉ sợ sẽ rất khó khăn, chắc chắn Lão Độc Vật sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Từ Ngọc Phong lo lắng nói: "Mà khi trận chiến đang diễn ra trên lôi đài, bất kỳ người nào cũng không được nhúng tay, nếu người hộ đạo của cậu ra tay, chắc chắn sẽ bị mấy người Tây Môn Phong và trụ trì Vân Viên Thông ngăn cản..."
"Không được, Tô công tử, tôi đi trước đây. Tôi sẽ đi tìm Lão Độc Vật, nhất định phải ra tay sớm để ông ta không thể lên lôi đài được!" Từ Ngọc Phong cắn răng nói.
"Cư sĩ Từ."
Tô Thương lại nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Không cần lo lắng cho tôi, tạm thời ông cũng không cần đi tìm Lão Độc Vật trả thù, tôi có thể đối phó được với ông ta."
"Về phần ân oán của hai người, cứ để sau đại hội võ thuật trăm tông phái rồi tính đi."
"Nhưng..."