“Hả?”
Cổ Hồng Nguyệt cau mày nói: “Điện chủ của Dược Vương điện, không phải Trương Khổ Mộc sao?”
“Thưa động chủ, cách đây không lâu, Dược Vương điện hình như đã đổi điện chủ mới rồi ạ.”
Tên đệ tử này nói tiếp: “Thuộc hạ chỉ biết điện chủ mới tên là Tô Thương, cũng không biết cậu ta có lai lịch ra sao.”
“Tô Thương…”
Cổ Hồng Nguyệt khẽ nhíu mày, đương nhiên là có hiểu biết rất ít về cái tên này.
Đỗ Minh Viễn cũng như thế.
**Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mấy ngày nay, ông ta và Cổ Hồng Nguyệt đang cùng nhau toan tính Dược Vương điện, hoàn toàn không biết gì cả, về chuyện xảy ra ở thành phố.
“Tiền bối Cổ.”
Đỗ Minh Viễn suy đoán: “Tên Tô Thương này, xem ra cũng không đơn giản đâu, nếu có thể thay thế Trương Khổ Mộc, tất nhiên phải là tiền bối tuổi cao vọng trọng, chúng ta cần phải cẩn thận mới được.”
“Ông... Ông chủ, thuộc hạ may mắn nghe được một thông tin, điện chủ mới của Dược Vương điện, hình như là đại thiếu gia ăn chơi trác táng của Giang Bắc, tuổi tác cũng không lớn, mới chỉ có hơn hai mươi tuổi thôi.”
Người hầu nhà họ Đỗ nói: “Hơn nữa, cậu ta còn có một cái tên khác nữa, là Tô Huyền Thiên.”
“Cái gì!”
Nghe thấy ba chữ Tô Huyền Thiên, Đỗ Minh Viễn bỗng đứng bật dậy, trong mắt hiện ra một luồng sát ý hừng hực.
“Sao, ông chủ Đỗ, cậu quen biết người này à?” Cổ Hồng Nguyệt hỏi dò.
“Không quen!”
Đỗ Minh Viễn nghiến răng nghiến lợi, mặt trầm như mặt nước: “Nhưng em gái và cháu trai tôi, đều chết trong tay Tô Huyền Thiên, nhà họ Đỗ tôi, có thâm thù đại hận với cậu ta, có chết cũng không quên được.”
Liên quan tới cái chết của Đỗ Hồng Cẩm, ban đầu Đỗ Minh Viễn cho rằng, là chuyện Đỗ Hồng Cẩm gian díu với Sở Phục Thịnh, bị bại lộ, đến mức cha con nhà họ Thạch phải thanh lý môn hộ.
Nhưng về sau, qua một đợt điều tra Đỗ Minh Viễn mới biết được, thì ra người sát hại em gái mình, là một thanh niên trẻ tuổi tên là Tô Huyền Thiên.
Tô Huyền Thiên không những giết em gái của ông ta, mà còn giết cả cháu trai của ông ta nữa, có thể nói đây đúng là một mối thâm thù đại hận đó!
Bởi vậy.
Nghe thấy cái tên Tô Huyền Thiên, Đỗ Minh Viễn không kiềm chế được cơn giận, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Ngươi mới vừa nói, đại thiếu gia Tô Thương ăn chơi trác táng của Giang Bắc, cũng chính là cao thủ tẻ tuổi Tô Huyền Thiên sao?” Lúc này, Đỗ Minh Viễn bình tĩnh lại, hỏi như muốn chắc chắn hơn.
“Vâng!”
Người hầu nhà họ Đỗ nói tiếp: “Đồng thời, cậu ta cũng là điện chủ của Dược Vương điện, thực lực vô cùng mạnh, có thể dễ dàng giết chết ba tên thiên tông đỉnh phong, tên cao thủ lưng gù Thiết Quyền Tông kia, cũng bị giết rồi.”
“Được rồi!”
“Nhà họ Tô ơi nhà họ Tô, không ngờ lại giấu diếm kĩ như vậy, tất cả mọi người đều bị các ngươi lừa rồi.”