Lúc này, Tô Tinh Hà nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, mắt không ngừng nhìn qua hướng ba giờ đó.
"Ha ha."
Tô Thương hiểu ý cười một tiếng, cho rằng Tô Tinh Hà thèm ăn, muốn ăn kẹo hồ lô rồi.
Cũng đúng.
Kẹo hồ lô ở thành phố cổ này, nổi tiếng cả nước, đúng là độc nhất, mùi vị có lẽ cũng rất ngon, mua một cây nếm thử cũng được.
Nghĩ đến đây, Tô Thương tay phải thì giữ trên vai con trai, tay trái chỉ hướng ba giờ, khẽ cười nói: "Con trai, nếu con muốn thì cha có thể mua cho con."
"Thật sao?" Hai mắt Tô Tinh Hà nhất thời sáng rực lên, ngẩng đầu mừng rỡ như điên nhìn Tô Thương.
"Ừm."
Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Con là con trai của cha, thứ con muốn, nếu nằm trong khả năng của cha thì chắc chắn sẽ chiều theo con."
"Cmn!"
"Cha, cha thật tốt với con, con rất cảm động đó nha."
Tô Tinh Hà cực kỳ phấn khích, hơi thở đều dồn dập, nhưng ngược lại lại thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Aiya, hay là thôi đi."
"Sao vậy, con không muốn sao?" Tô Thương nghi ngờ nói.
"Muốn chứ!"
"Không phải cha đã nói rồi sao, con muốn thì cha sẽ mua cho con, con sao lại trở nên nhăn nhó khó chịu thế rồi."
"Cha, nhưng mà..."
Tô Tinh Hà hướng mắt nhìn về phía ba giờ, nói tiếp: "Nhưng mà mua bán trẻ con là phạm pháp đó."
???
Mua bán trẻ con?
Con vừa nói gì với cha thế hả?
Mua kẹo hồ lô, với mua bán trẻ con có cái gì giống...
Sắc mặt Tô Thương đầy nghi ngờ, nhưng sau một giây như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt nhìn về hướng ba giờ, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Bên kia.
Không chỉ có cửa hàng bán kẹo hồ lô, còn có một cô bé gái đang ăn kẹo hồ lô nữa.
Cmn!
Nói nửa ngày trời, thứ Tô Tinh Hà muốn không phải là kẹo hồ lô, mà là cô bé kia sao.
Cô bé đó quả thực rất đáng yêu, buộc hai bím tóc đuôi gà, khuôn mặt hồng hào xinh đẹp, nhất là dáng vẻ ăn kẹo hồ lô, thật sự là rất đáng yêu, quả thật muốn đem cô bé ôm về nhà...