Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói: "Một số tri thức tu chân, trước đó tôi đã truyền thụ cho cậu rồi, bây giờ cậu có thể đem kèn Xô-na thu vào trong cơ thể của mình, khi vừa có suy nghĩ muốn sử dụng nó, thì có thể lấy ra ngay."
"Tôi thử xem."
Vương Phú Quý nghe vậy, nhất thời hứng thú, lần đầu tiên nếm thử liền thành công rồi, kèn Xô-na đã hóa thành một luồng ánh sáng, tiến nhập vào đầu anh ấy.
Cùng với Vương Phú Quý khi vừa suy nghĩ một chút, sau một giây, kèn Xô-na liền xuất hiện trong tay anh ấy một lần nữa.
"Ha ha, năng lực này sướng quá đi, mang theo kèn quá thuận tiện rồi, sau này mình muốn thổi lúc nào, thì thổi lúc đó."
Vương Phú Quý kích động nói: "Vũ khí lợi hại, đều có tên, mình cũng phải đặt cho nó một cái tên mới được."
"Tô đại thiếu gia, anh kiến thức rộng rãi, học rộng tài cao, anh tuấn phong độ, phong lưu phóng khoáng, anh cảm thấy cái kèn Xô-na này của tôi, tên gọi là gì thì tốt nhất?" Vương Phú Quý cười hỏi.
"Vốn dĩ, tôi cho rằng cậu luyện chế ra là một thanh linh kiếm, vì thế nên nghĩ thật kỹ tên, là kiếm Vương Quyền."
Tô Thương nhìn thoáng qua cái kèn Xô-na trong tay Vương Phú Quý, ghét bỏ nói: "Có điều bây giờ, cậu tự nghĩ đi, ông đây lười quản việc của cậu."
"Kiếm Vương Quyền...Vương Quyền...ha ha, tên rất hay, phối hợp tuyệt vời với tên Vương Quyền Phú Quý của mình."
Vương Phú Quý nhẹ nhàng vuốt ve cái kèn, giống như là chạm đến báu vật hiếm thấy, sau đó nói: "Từ nay về sau, mày tên là Vương quyền nhé, kèn Vương quyền!"
"Còn có sau này nữa hả?" Tô Thương nhíu mày nói: "Cậu không ý định dùng cơ hội cuối cùng vào ngày mai, để biến nó thành linh kiếm sao?"
“Hì hì, Tô đại thiếu gia, thật sự vất vả lắm mới làm ra được một cái kèn cực phẩm như thế này, tôi muốn thỏa mãn nó một chút đã."
Vương Phú Quý có chút ngại ngùng cười nói: "Dù sao có một cơ hội, chờ tôi chơi chán, lại đem kèn Vương quyền này, biến thành kiếm Vương quyền cũng không muộn mà."
"Cậu á hả, muốn chọc tôi tức chết hay sao đây."
Tô Thương tức giận nói: "Nhanh nhanh cút đi, tranh thủ thời gian về nhà họ Vương đi, chào tạm biệt cha cậu, chuẩn bị tốt một chút, sáng mai tôi qua nhà họ Vương tìm cậu, dẫn cậu đi Võ đang."
"Ừm."
Vương Phú Quý đồng ý, sau đó liền đi ra khỏi phòng, Tô Thương đứng dậy tiễn anh ấy.
Có điều.
Vừa bước đến cửa phòng, Thục Phân liền từ căn phòng sát vách bên cạnh đi ra.
Vương Phú Quý đang muốn chào hỏi, có điều, ngay sau đó liền nhìn thấy Liễu Uyển m.
"F*ck!"
Cô gái này thật gợi cảm, khí chất này, cái giá trị nhan sắc này, Tô đại thiếu gia, năng lực tìm phụ nữ của cậu, thật khiến cho người khác bội phục nha!"
Vương Phú Quý nhịn không được mà cảm thán lên mấy câu, không nghĩ rằng ngoài Thục Phân ra, Tô Thương còn ẩn giấu một cô gái xinh đẹp như vậy nữa.
Có điều, để anh ấy giật mình còn, còn ở phía sau nữa.