"Tất nhiên là được rồi."
Hoa Thời Mạc lễ độ cung kính nói: "Sau này ở đại học Kinh Tử, ngài muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."
"Ừm, lần trước khi tôi san phẳng trường học, bị chôn ở dưới đống xà bần xây dựng, tôi đoán chắc là có người muốn hại tôi, hiện giờ tôi vẫn đang che giấu tài năng là vì muốn vạch trần kẻ chủ mưu đứng phía sau, sau đó thì tôi sẽ không đến đại học Kinh Tử học nữa."
Tô Thương thản nhiên nói: "Những ngày này, chuyện của trường học thì ông thay tôi xử lý."
"Tôi hiểu rồi."
"Ừm."
Tô Thương gật đầu, sau đó đang chuẩn bị đi ra khỏi văn phòng.
Thì lúc đó, Hoa Thanh Đại mang tất đen bước vào, cau mày nói: "Ông nội, sao ông nói chuyện với cái tên đại thiếu gia công tử bột đó lâu như vậy?"
“Thanh Đại, đừng ăn nói linh tinh, ai là đại thiếu gia công tử bột chứ!" Hoa Thời Mạc trầm giọng nói.
"Cậu ta đó."
Hoa Thanh Đại chỉ vào Tô Thương, vẻ mặt đầy ghét bỏ nói: "Ở Giang Bắc có ai là không biết đến 'mỹ danh' Tô đại thiếu gia kia chứ, ông nội à, con thật sự không hiểu nổi tại sao ông lại đặc biệt nhận anh ta vào trường đại học Kinh Tử này chứ?"
"Hỗn xược."
Trong lòng Hoa Thời Mạc có chút kích động nên nhất thời to tiếng trách mắng, nhưng mà ngay sau đó ông ấy thấy Tô Thương đang nhìn mình, nên ông ấy lập tức phản ứng trở lại, vì sư phụ không muốn để người khác biết thực lực của ngài ấy.
Thế nên Hoa Thời Mạc thản nhiên nói: "Thanh Đại, đừng xem thường bất kì học sinh nào, về mặt y thuật thì Tô đại thiếu gia thật sự là có khả năng thiên phú."
"Cậu ta sao? Thiên phú sao?”
Hoa Thanh Đại khoanh hai tay lại, cười khinh thường nói: "Ha ha, con chỉ sợ thiên phú của cậu ta chính là ngủ với gái đó."
"Cô Thanh Đại, cô sao lại đến chuyện này mà cũng biết, lẽ nào cô đã từng trải qua hay sao?"
Tô Dương bị giễu cợt liên tục như thế thì không nhịn được nữa nên bắt đầu phản kháng lại, vì thế cười đùa nói: "Tôi thực sự là đã ngủ cùng với rất nhiều con gái, hơn nữa họ đều rất xinh đẹp, nhưng mà tôi bị bệnh mù mặt người, thật sự không biết trong đó có cô hay không."
"Tô Thương, cậu!"
Hoa Thanh Đại bỗng nhiên thẹn quá hóa giận nói: "Không có, không có, không có!"
"Ồ thế hả, thế tại sao nhìn cô có vẻ tức giận như thế nhỉ, lẽ nào cô tha thiết được tôi chiều chuộng đến thế sao, chỉ vì trong số đó không có cô mà làm cho cô thẹn quá hóa giận cỡ đó luôn hả?"
Tô Thương thở dài một hơi, sau đó oai phong lẫm liệt nói: "Con người tôi mặc dù nhân phẩm không tốt, nhưng tôi thích giúp đỡ người khác đạt được ước mơ của họ, nhìn thấy những giấc mộng đẹp đó của con gái trở thành sự thật, trên mặt họ tràn đầy nụ cười hạnh phúc, trong lòng tôi cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ."
"Cô Thanh Đại, cô cũng đừng có đau buồn khổ sở như thế nữa, thôi thì thế này đi, cô cứ chọn thời gian, tôi sẽ miễn cưỡng giúp cô thực hiện ước mơ của cô vậy." Tô Thương vẫn đang thở dài, ra vẻ như không tình nguyện lắm.
"A, Tô Thương, đồ vô liêm sỉ!"
Hoa Thanh Đại tức điên lên, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Thương nói: "Ông nội, ông xem ông đã thu nhận cái thứ gì vào đây này, tức chết con rồi, con đề nghị ông phải lập tức đuổi hắn ra khỏi đại học Kim Lăng!"
"Được rồi Thanh Đại, con bớt giận đi, con là giáo viên hướng dẫn lớp ba, khi đối diện với những vấn đề của sinh viên thì con phải có lòng bao dung chứ."
Hoa Thời Mạc giảng hòa, chuyển chủ đề nói: "Bây giờ không phải là giờ lên lớp hay sao, con nhanh vào lớp đi."
"Hừ, cứ đợi đó, tôi sẽ trừng trị cậu!''
Hoa Thanh Đại căm giận nhìn chằm chằm Tô Thương, lạnh lùng nói: "Đi, đi theo tôi vào lớp học!"
"Cái đó, cô Thanh Đại, tôi có việc xin nghỉ rồi." Tô Dương nhẹ nhàng cười nói.
"Xin nghỉ? Đi học ngày đầu tiên đã xin nghỉ?" Hoa Thanh Đại nhíu mày nói.
Hoa Thời Mạc giải thích: "Thanh Đại, ông đã đồng ý rồi, Tô Thương có việc gấp cần phải đi xử lý."
"Hừ, nếu đã như thế thì tôi đi trước đây, ngày mai đừng có đến muộn, nếu không thì tôi sẽ cho cậu một vài màu sắc cho cậu xem, để cậu biết tôi đậm nhạt thế nào." Hoa Thanh Đại dữ dằn uy hiếp.
"Không cần đợi đến ngày mai đâu, tôi đã nhìn thấy rồi, màu vàng nhạt."
Tô Thương tiếp tục nghiêm mặt nói: "Hơn nữa còn rất lợi hại, thâm sâu khó lường, tôi đã bắt đầu thấy sợ rồi đó."
"Cậu nói cái gì?"
Hoa Thanh Đại khẽ nhíu mày, vừa nghĩ đến màu sắc chiếc quần nhỏ của mình, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc bỗng nhiên đỏ bừng lên, tức chịu không nổi mà nói: "Tô Thương, tôi phải bóp chết cậu."
"Chậc chậc, vì tôn trọng nên tôi chuồn trước đây."
Tô Thương thấy thế nên vội vàng chạy ra khỏi văn phòng.
Tô Thanh Đại nhìn thấy Tô Dương rời đi nhưng trên khuôn mặt vẫn còn đỏ ứng, cắn răng nói: "Ông nội, ông xem cái tên khốn này có chút gì là giống sinh viên không chứ, bất cứ lời gì cũng có thể thốt ra được, sao ông lại có thể đánh giá cao cái thứ rác rưởi này cơ chứ!"
"Thanh Đại ."
Hoa Thời Mạc chuyển chủ đề: "Con không thể tự cho mình là cao thượng mà nhiều đàn ông ưu tú như thế con cũng coi thường, đừng trách ông nội không nhắc nhở con, con năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa từng yêu ai, giờ cũng đã đến lúc con nên tìm bạn trai rồi đó."
"Con nên đi tìm hiểu kỹ hơn về người khác giới đi, đừng nên chỉ vì mới tiếp xúc mà đã đánh giá toàn bộ con người họ."
Nhắc đến việc này Hoa Thanh Đại càng cố chấp mà nói: "Mắt con nhìn người rất chuẩn, là tốt hay xấu thì con chỉ cần liếc qua một chút là biết được rồi."
"Cái tên Tô đại thiếu gia này, chắc chắn là loại cặn bã nhất trong những người cặn bã, suy đồi nhất trong những kẻ trong suy đồi."
"Thế trong mắt của con có người đàn ông nào tốt không?"
"Tất nhiên là có rồi."
Hoa Thanh Đại lập tức ngượng ngùng, nhỏ tiếng nói: "Chính là anh Nạp Lan."
"Nạp Lan Minh Triết?"
Hoa Thời Mạc nhìn cháu gái mình một lúc, sau đó khẽ cười nói: "Con hôm nay trang điểm như thế, lại còn mặc đẹp thế này có phải là vì buổi trưa đến nhà Nạp Lan ăn cơm phải không?"
"Dạ." Nhắc đến Nạp Lan Minh Triết, Hoa Thanh Đại càng tỏ ra vẻ ngại ngùng.
"Nạp Lan Minh Triết cũng tốt, tuổi này thì thuộc kiểu chín chắn, nhìn xa trông rộng, giữ mình trong sạch, cậu ta được cho là đệ nhất công tử Giang Bắc có thể sẽ tiếp quản nhà Nạp Lan, con tiếp xúc nhiều với cậu ấy cũng rất tốt."
Hoa Thời Mạc nhắc nhở: "Nhưng những cô gái ở Giang Bắc thích Nạp Lan Minh Triết rất nhiều, cơ hội của con cũng mong manh lắm."
"Con biết rồi, việc này cũng không cần đến ông quan tâm."
Khuôn mặt Hoa Thanh Đại đỏ ửng, sau đó không nhịn được mà nói: "Ông nội, ông bình thường rất ít khi đồng ý cho người khác nghỉ phép mà."
"Con nhớ ông từng nói, học tập là việc suốt đời, không có việc gì quan trọng hơn việc học."
Hoa Thanh Đại tò mò hỏi: "Rốt cuộc Tô Thương muốn đi làm việc gì mà lại có thể khiến ông đồng ý cho nghỉ phép?"
"Việc này... cậu ấy vừa mới nghe điện thoại, có người hẹn cậu ấy đi đấu chó, rất gấp."
Hoa Thời Mạc có chút lúng túng nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu ấy chỉ là đi đấu chó thôi."
"What??"
"Đấu... đấu chó?"
Hoa Thanh Đại lấy lại tinh thần, lập tức nổi khùng: "Ông nội, lần trước có một sinh viên xin nghỉ để đi cắt ruột thừa, ông đã từ chối, nói ruột thừa cắt lúc nào cũng được, những việc học thì không thể chậm trễ được."
"Bây giờ Tô Thương xin nghỉ để đi đấu chó, thế mà ông lại đồng ý, đồng ý rồi đó!!"
"Ông còn có nguyên tắc hay không thế?"
"Khụ, ông mệt rồi, cần nghỉ ngơi một chút, Thanh Đại, cháu lên lớp trước đi."
Hoa Thời Mạc không thể nói rõ tình hình thực tế, chỉ có thể tùy tiện lấy một cái cớ để đuổi cháu gái đi, đồng thời đẩy cháu gái ra khỏi văn phòng.
Sau đó ông ấy nhìn sang mô hình người gần đó, hai mắt sáng lên, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm.
"Tô Thương, không biết cậu đã cho ông nội uống bùa mê thuốc lú gì, nhưng cứ đợi đó, chỉ cần có cơ hội tôi nhất định sẽ không nương tay mà dạy dỗ lại cậu!"
Hoa Thanh Đại nghiến răng nghiến lợi nói, ngay sau đó liền đi ra ngoài.
Ở một nơi khác.
Vương Phú Quý kéo Tô Thương chạy thẳng tới chỗ nuôi chó, không lâu sau hai người liền đi đến Nam Giao.
"Tô đại thiếu gia, tất cả chó đều ở đây, đều là chó cảnh, không có sức chiến đấu gì cả."
Vương Phú Quý giới thiệu: "Nhưng mà tôi có một con chó nhìn giống chó ngao Tây Tạng, cũng có thể gọi là thần chó phương đông, đối mặt với chó Pitbull của Triệu Văn Bân, có lẽ có sức đánh một trận, chúng ta mang chó ngao Tây Tạng này đi đấu nhé."
"Chó ngao Tây Tạng to quá nên không tiện để mang theo, tôi đã chọn xong rồi, chính là con này."
Vừa nói, Tô Thương vừa chỉ tay vào hướng hai giờ.
Vương Phú Quý tò mò nhìn qua đó, kết quả lập tức chết đứng người, khuôn mặt hiện ra vẻ đầy kinh ngạc...