Tô Thần Binh đang nói, chợt thấy Tô Tinh Hà bên cạnh, đột nhiên hiếu kỳ hỏi: "Tô Thương, đứa trẻ này là ai?"
"Ha ha, cha, ông nội, con cũng có chuyện muốn nói với mọi người đây."
Tô Thương lộ ra một nụ cười, sau đó đẩy Tô Tinh Hà lên một chút, nói: "Tô Tinh Hà, chào hỏi đi."
"Ông nội, ông cố." Tô Tinh Hà tùy tiện chào hỏi, không có chút gì là sợ người lạ.
"Tô... Tô Thương."
Tô Thần Binh nhất thời sững sờ, vội đến mức suýt chút nữa thì ngồi bật dậy từ trên giường, kích động nói: "Nó, nó gọi cha là gì?"
"Gọi là ông nội đó."
Tô Thương cười cười, giới thiệu: "Đây là Tô Tinh Hà, là con trai của con, con ruột."
"Cmn!"
"Con của con, thế không phải là cháu của cha hay sao chứ!"
Tô Thần Binh sướng như phát điên, thở gấp nói: "Cháu nội ngoan, đến đây đến đây, nhanh đến đây, để ông nội nhìn cho kỹ!"
"Ừm, à."
Tô Tinh Hà ngoan ngoãn đi qua, ngụy trang bản thân mình rất giỏi, y như một đứa trẻ ngoan ngoãn vậy.
"Ha ha ha!"
Tô Thần Binh quan sát tỉ mỉ thêm vài lần, thoải mái cười to nói: "Tô Thương, khoan hãy nói chuyện gì khác nha, cha thấy hình dáng của tên nhóc này giống y đúc con lúc nhỏ, quá giống luôn!"
"Ha ha, nhà họ Tô có hậu rồi, ha ha ha, mình có cháu rồi!" Tô Thần Binh cười không ngậm được miệng.
Tô Kiền Khôn ở ngay bên cạnh, cũng cực kỳ kích động, lầm bầm nói: "Thằng nhãi kia, đã xem đủ chưa hả, xem đủ rồi thì để chắt trai qua đây đến trước mặt ông cố này đi, mắt cha kém, đứng xa quá nhìn không rõ."
Tô Thần Binh nghe vậy, nhỏ giọng oán trách: "Cha, mỹ nữ mặc bikini trên màn hình Ti vi, đến chân trái người ta có nốt ruồi mà cha còn nhìn thấy, bây giờ sao mắt lại kém rồi hả?"
"Hửm?"
Tô Kiền Khôn lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Thần Binh, Tô Thần Binh lập tức ngậm miệng lại, không dám hé thêm nửa lời.
Sau đó Tô Kiền Khôn cười nói: "Chắt trai, nhanh qua đây, để ông cố nhìn xem nào."
"Dạ, ông cố."
Tô Tinh Hà cảm nhận được sự ấm áp của nhà họ Tô, trong lòng vô cùng vui vẻ, chạy đến trước mặt Tô Kiền Khôn.
"Tốt tốt tốt."
Tô Kiền Khôn mặt tràn đầy dáng vẻ hiền hậu nhìn Tô Tinh Hà, hưng phấn nói: "Giống y như đúc, không hổ là đời sau của nhà họ Tô...hả?"
Bỗng nhiên, Tô Kiền Khôn sững sờ, thần sắc tràn đầy kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Cháu...cháu à, cháu, cháu đã là cảnh giới tông sư rồi sao?"
"Vâng ạ." Tô Tinh Hà không hề che giấu,thành thật gật đầu.
"Chuyện này làm sao có thể được chứ, cháu chỉ là một đứa nhóc mấy tuổi đầu, sao có thể..." Tô Kiền Khôn không thể tưởng tượng nói.
"Tông sư!"