Tên nhóc này đúng là đồ bỏ đi mà. Xem ra sau này có thời gian, anh cần phải xây dựng lại thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan, tình yêu… Thôi, tình yêu có vẻ là chưa cần thiết.
Đúng vậy.
Thằng bé mới có tí tuổi đầu đã bắt đầu nghĩ đến việc có một cô vợ nhỏ, nói thì nói, chuyện này cứ để mặc thằng bé vậy.
“Đi thôi, chúng ta quay về nước Hoa.”
Bàn tay Tô Thương lại vung lên, hút Tô Tinh Hà vào trong vòng lưu trữ, sau đó tung người lên rời khỏi bảo khố dưới lòng đất.
Khoảng cách giữa nước D và nước Hoa vô cùng xa, với tốc độ đi lại của Tô Thương thì ít nhất cũng phải hai, ba ngày mới có thể trở về Giang Bắc.
Nhưng Lưu Huy và Vương Trại vẫn còn ở biên giới biên giới phía Nam, Tô Thương có thể đến biên giới phía Nam trước sau đó ngồi trực thăng về nhà.
Nhưng chân trước của anh vừa bước khỏi cung thành thì đã cảm nhận được có một người đang theo dõi mình suốt cả quãng đường.
Thực lực của người nọ rất mạnh mẽ, không chênh lệch nhiều so với Trương Trọng Ngu, có lẽ là bán bộ Thần tông.
“Người này có lẽ là cháu trai ruột trong miệng Đoan Mộc Lưu, Đoan Mộc Hải rồi, hai trăm tuổi, một võ giả thượng cổ đạt cảnh giới bán bộ Thần tông.”
Sau khi đoán ra thân phận của người trong tối, Tô Thương có chút nghi hoặc, thầm nghĩ: “Lạ thật đấy, ông ta cũng không có ý muốn giết mình, hình như chỉ là do tò mò nên mới theo dõi cả quãng đường thì phải.”
“Trước tiên cứ dò thử suy nghĩ của ông ta đã, nếu có thể không cần sử dụng vũ lực thì tốt nhất không dùng tới, dù sao mình cũng không nắm chắc mười phần.”
Nghĩ đến đó, Tô Thương dừng lại, giọng điệu bình thản nói: “Đoan Mộc Hải, ra đây đi.”
Sột soạt!
Ngay sau đó, một ông già mặc trường bào màu trắng xuất hiện trước mặt Tô Thương.
Mặt mũi ông ta đầy nếp nhăn, râu tóc bạc trắng, tuy là cháu trai của Đoan Mộc Lưu nhưng đã sống tới tuổi này rồi thì vẻ ngoài của họ cũng chẳng khác nhau mấy.
Lúc này.
Đoan Mộc Hải chăm chú nhìn Tô Thương, nhíu mày nói: “Cậu biết tôi à? Ông nội đã nhắc tới tôi với cậu sao?”
Tô Thương tỏ vẻ bình tĩnh, anh thuận theo nói: “Đúng vậy, ông hai trăm tuổi, cảnh giới bán bộ Thần tông.”
“Xin hỏi rốt cuộc cậu là ai, vì sao đêm nay ông nội tôi là đưa cậu vào trong bảo khố, lại còn tiếp đãi long trọng với cậu?” Đoan Mộc Hải tò mò hỏi.
Vài tiếng trước, Đoan Mộc Hải có việc ra ngoài, đến tận vài phút trước ông ta mới trở về.
Ấy vậy mà.
Ông ta thông qua thiết bị giám sát lắp đặt ở cung thành tận mắt nhìn thấy ông nội Đoan Mộc Lưu đưa chàng trai trẻ này biến mất ở ngay cửa vào bảo khố.
Hơn nữa, ông nội và người này còn vừa nói vừa cười, nhìn qua cứ như là anh em kết nghĩa lâu năm.
Nhưng ông nội từ trước tới nay tính tình quái gở, chưa từng có người bạn thân nào.
Mà vừa rồi.