Giờ phút này, anh ta có chút không g phải hòa thượng, mà chính là một tên ma đầu giết người không chớp mắt!
Tôi vì người ấy mà ra khỏi cửa Phật, cũng vì người ấy mà đại khai sát giới!
...
Đúng lúc đó.
Mặc Đao thiếu gia vừa tới chỗ nghỉ ngơi ở nơi đó, cũng nghe nói được chuyện xảy ra ở Xuân Quang Lâu, bỗng tức giận mãi không thôi.
“Tô Thương đáng chết, rõ ràng đã có Tuyết Nhi rồi, còn đến Xuân Quang Lâu tìm Lan Diệu Y, đúng là một chân đạp hai thuyền, đáng chết thật.”
Sau khi tức giận, Mặc Đao bỗng nở một nụ cười bỡn cợt nói: “Ha ha, nếu như Tuyết Nhi biết được chuyện này, e rằng sẽ rất tức giận đó, dù sao thì người đàn ông của mình, đến thanh lâu ở tận đây, để trêu hoa ghẹo nguyệt, là phụ nữ đương nhiên sẽ rất tức giận rồi.”
“Mình phải thông báo tin này cho Tuyết Nhi mới được, Tô Thương, để tôi xem anh giải thích thế nào với Tuyết Nhi đây.”
Giờ phút này.
Xuân Quang Lâu.
Tô Thương dừng lại mấy phút, cuối cùng cũng sắp xếp xong cấm chế rồi, bây giờ không lo tử khí đột nhiên rò rỉ ra ngoài nữa.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Lan Diệu Y liền thu đá Tà linh lại.
"Cô Diệu Y, đại hội võ thuật của trăm tông phái thì tôi nhất định giành được vị trí số 1, cô ở đây yên lặng chờ tin tốt của tôi đi."
Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, sau khi tạm biệt liền định rời khỏi phòng.
"Tô Thương, chuyện cưới tôi, anh không cần suy nghĩ thêm hay sao?" Lan Diệu Y nhắc lại lần nữa, dùng đôi mắt đẹp nhìn sang Tô Thương, biểu cảm đầy chờ mong.
"Tạm biệt."
Tô Thương cười lắc đầu, sau đó liền cùng A Ly đi ra khỏi phòng.
"Cái tên này!"
Sau khi đưa mắt nhìn Tô Thương rời đi, Lan Diệu Y tức giận khẽ cắn môi, đồng thời trong mắt lộ ra vẻ mất mát.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động lấy lòng một người đàn ông, cũng là lần đầu tiên bị đàn ông từ chối!
Cho tới nay, Lan Diệu Y được các đại thiên tài trong giới luyện võ nâng niu vô cùng.
Thứ cô muốn, những người kia dù có phí hết tâm tư cũng phải đưa cho cô, chỉ vì để lấy được niềm vui của cô.
Nhưng mà Tô Thương, lại không thèm ngó ngàng gì đến cô, khiến trong lòng cô lại cảm thấy rất khó chịu.