Ngắn gọn mà thẳng thắn!
Dĩ nhiên là Tô Thương không có mười tỷ, anh ấy ra giá chỉ là vì muốn gây khó dễ cho Lưu Phàm Khuê mà thôi.
Hiện nay chợ Đen Cửu Môn đang mượn sức của Tô Thương, cho dù Lưu Phàm Khuê không tiếp tục đấu giá, thì với thân phận của Tô Huyền Thiên, chợ Đen Cửu Môn cũng không thể trở mặt được, nhiều lắm là nợ chợ Đen Cửu Môn một cái ân tình mà thôi.
Nghe được Tô Thương ra giá, trong mắt Lưu Phàm Khuê hiện lên một vẻ hung ác. Nhưng có điều là anh ta còn kiêng dè Tô Huyền Thiên, vì thế gượng cười nói: "Tô công tử, cậu đã đặt chân vào cảnh giới tông sư rồi, cây yêu đao trước mặt đối với anh mà nói thì không có công dụng lớn, chi bằng anh cho tôi đi, rồi tôi sẽ bồi thường cho anh."
Tô Thương nghe vậy liền nhẹ nhàng cười nói: "Còn có bồi thường à, nhưng lấy cái gì để bồi thường?"
Lấy gì để bồi thường?
Lưu Phàm Khuê do dự, theo anh ấy thấy thì Tô Huyền Thiên có thực lực cao cường, sau lưng còn có thế lực cổ võ cường đại. Như thế tiền tài đối với anh ta mà nói quả thực không có ý nghĩa.
Còn những thứ khác, anh ấy không biết phải lấy cái gì, nên cũng không biết trả lời như thế nào.
"Anh cả, em nghe nói Tô Huyền Thiên thích đá năng lượng, còn nhiều lần đến chợ Đen Cửu Môn để tìm đá năng lượng." Lúc này, Lưu Phàm Khôn nhắc nhở nói.
"Đá năng lượng sao?"
"Đúng lúc anh đang cất giữ mười viên, thứ này chỉ có thể cải thiện thể chất người thường một chút, nhưng tôi giữ lại không có tác dụng gì nên có thể đưa cho Tô Huyền Thiên, miễn là anh ta đừng có trở mặt là được."
Lưu Phàm Khuê âm thầm cân nhắc, rồi nhìn về phòng phía tầng hai, khách sáo nói: "Tô công tử, nghe nói cậu liên tục sưu tầm đá năng lượng, vừa may tôi có mười viên, nếu cậu từ bỏ đấu giá yêu đao Thái Chân thì mười viên đá năng lượng đó tôi sẽ tặng hết cho cậu."
"Mười viên đá năng lượng sao!"
Tô Thương nhịn không nổi mà vui mừng cười, anh ấy không nghĩ tới lại có chuyện vui bất ngờ như vậy, thật là vui sướng.
Nhưng mà ngoài mặt Tô Thương lại giả vờ khó xử nói: "Thôi bỏ đi, mười viên thì mười viên, tôi nể mặt cậu đó, đem đá năng lượng lại đây đi."
"Tô công tử, là như vậy, tôi không mang theo bên người." Lưu Phàm Khuê hứa hẹn nói: "Cho tôi địa chỉ nhà của cậu, muộn nhất ba ngày sau tôi sẽ mang đá năng lượng đến tận tay cho cậu."
"Được!"
Tô Thương gật đầu nói: "Địa chỉ nhà thì không cần đâu, cậu cứ mang đá năng lượng đưa cho bảo vệ chợ Đen Cửu Môn giúp tôi là được, vài ngày sau tôi sẽ đến lấy."
"Được."
Lưu Phàm Khuê bằng lòng nhưng lập tức nói: "Nhưng còn yêu đao Thái Chân kia. . . "
"Tôi sẽ bỏ đấu giá nó, nhưng trước đó tôi đã ra giá rồi, nói lời phải giữ lời, cậu chỉ cần ra giá cao hơn mười tỷ là được." Tô Thương thản nhiên nói.
"Mười tỷ . . ."
Lưu Phàm Khuê cảm thấy khó xử, cái này đã vượt xa dự tính của anh ấy.
"Cậu cảm thấy thế nào, rất khó xử sao?"
Tô Thương lạnh lùng nói: "Người anh em, cậu ở trên sàn đấu giá lại khuyên tôi từ bỏ, như thế thực ra đã vi phạm quy tắc đấu giá, nếu như ra giá không cao hơn tôi thì tôi chỉ sợ chợ Đen Cửu Môn sẽ không đồng ý, nếu như cậu cảm thấy khó quá thì thôi vậy."
"Không, không khó xử."
Lưu Phàm Khuê cắn răng nói: "Tôi thêm một nghìn đô, mười tỷ với một nghìn đô."
Tô Thương nghe thấy thế liền không nói gì thêm, mục đích của anh ấy đã đạt được rồi, hơn nữa còn kiếm thêm được mười viên đá năng lượng nữa.
"Mười tỷ một nghìn đô lần một!"
"Mười tỷ một nghìn đô lần hai!"
"Mười tỷ một nghìn đô lần ba!"
Ngay sau đó, chuyên gia đấu giá liền dứt khoát nói: "Chúc mừng bạn, bạn đã đấu giá thành công được yêu đao Thái Chân!"
. . . . .
Rất nhanh cuộc đấu giá đã kết thúc, mọi người lần lượt ra về.
Lúc này.
Hai tên bảo vệ tươi cười bước tới phòng riêng trên tầng hai, một người cảm kích nói: "Tô công tử, nhờ có cậu mà yêu đao Thái Chân hôm nay đã tăng thêm hai tỷ."
“Chỉ cần nỗ lực một chút thôi, vì tôi đang ở trong phòng riêng danh giá nhất của mấy người, nên tôi nhất định phải đóng góp một phần nào đó cho Cửu Môn liên minh chứ.” Tô Thương thản nhiên nói.
"Rất cảm ơn cậu, chúng tôi đã báo cáo chuyện này cho ông chủ rồi, ông chủ quyết định sẽ tặng cho cậu một tấm thẻ vàng tím."
Người bảo vệ nói xong liền lấy ra một tấm thẻ vàng đưa cho Tô Thương, còn nói: "Trong thẻ này có năm trăm triệu, cậu cầm lấy mà tiêu ở chợ Đen. Đương nhiên, thẻ vàng này của chợ Đen Cửu Môn chúng tôi đã được đã được ngân hàng trung ương thông qua rồi nên có thể thanh toán trong thành phố, có thể thanh toán qua điện thoại, hoặc là trực tiếp quẹt thẻ đều được hết."
Năm trăm triệu!
Trái đất có rất nhiều tài nguyên, tiền đều có thể mua được, và tiền chắc chắn sẽ được sử dụng đến trong tương lai, năm tỷ này tới thật là đúng lúc.
Tô Thương vui vẻ, còn khéo nói: "Thật là ngại quá."
"Tô công tử, cậu hãy nhận đi, mật khẩu là sáu số không."
Người bảo vệ gượng cười nói: "Nếu cậu không nhận, ông chủ nhất định sẽ trách tội chúng tôi làm việc không tốt, như thế thì chúng tôi sẽ bị phạt đấy."
"Haizz, nếu là như vậy thì tôi cố gắng nhận vậy, trước đó tôi cũng đã nói rồi, tôi không ham số tiền này nhưng vì không muốn các anh bị ông chủ trách phạt nên tôi mới nhận đấy." Tô Thương miễn cưỡng nhận tấm thẻ vàng.
"Cảm ơn Tô công tử." Hai tên bảo vệ thấy vậy liền cảm ơn rối rít.
"Ừm."
Tô Thương gật đầu, còn nói: "Đúng rồi, vừa nãy là ai đã đấu giá được yêu đao Thái Chân vậy, các anh có nhớ không?"
"Có, là một cao thủ tông sư nước D, Lưu Phàm Khuê, có hai người đi theo là em trai anh ta Lưu Phàm Khôn và một người nữa là Đỗ Tử Minh."
Một người bảo vệ nói tiếp: "Tô công tử yên tâm đi, tôi đã lấy danh nghĩa chợ Đen Cửu Môn để đặc biệt dặn dò anh ta mang mười viên đá năng lượng đến cho cậu, nếu anh ta dám quỵt nợ thì chợ Đen Cửu Môn sẽ không tha cho anh ta đâu."
"Vậy là tốt rồi."
"Hiện tại đấu giá cũng đã xong, tôi đi trước đây, tạm biệt lần sau gặp lại."
Tô Thương vô cùng vừa lòng, sau đó liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
"Chào Tô công tử." Hai người bảo vệ quay người cúi chào.
Tô Thương vừa đi khỏi, một người bảo vệ nói: "Ông chủ hào phóng thật, chỉ có những cao thủ tông sư mới có tư cách cầm thẻ vàng của chợ Đen Cửu Môn chúng ta. Nhưng ông chủ không chỉ đưa cho Tô Thương thẻ vàng, mà còn cho cậu ta năm trăm triệu. Tôi chưa bao giờ thấy ông chủ đối tốt với người khác như vậy. Thật là hâm mộ. Nếu tôi là Tô công tử thì tốt biết mấy."
"Đừng nói thế, Tô công tử vô cùng tài giỏi, nếu cậu có tài năng như cậu ấy, ông chủ sẽ tốn không ít tiền để thu phục cậu đâu.” Một người bảo vệ khác cười nói.
"Haha, vậy đời này tôi không có cơ hội rồi."
Người bảo vệ này cười nói: "Ông chủ ngày mai sẽ đến đây, không biết có thể thuyết phục được Tô công tử gia nhập vào chợ Đen Cửu Môn không nữa."
"Đây là vấn đề lớn đấy, tôi nghe nói ông chủ đang sưu tầm hơn trăm viên đá năng lượng."
. . . . . .
Tô Thương không nghe được cuộc nói chuyện của hai tên bảo vệ, vì anh ấy còn muốn lấy lại yêu đao Thái Chân nên đã nhanh chóng rời khỏi chợ Đen Cửu Môn.
Phía bên kia.
Anh em Lưu Phàm Khuê giành được yêu đao Thái Chân thì vô cùng vui sướng, vội vàng rời khỏi chợ Đen Cửu Môn, suy nghĩ tìm một chỗ để cất giấu yêu đao, sau đó sẽ đi tiêu diệt Nạp Lan gia.
Khoảng mười mấy phút sau, Lưu Phàm Khuê, Lưu Phàm Khôn, cùng với Đỗ Tử Minh, ba người liền đi tới rừng Đông Sơn.
Nhưng bọn họ vừa mới tới, thì Tô Thương đã đến trước rồi, anh ấy trốn vào chỗ tối.
"Nơi này ít người qua lại, bốn phía đều là rừng cây, đem yêu đao Thái Chân chôn ở chỗ này, rồi làm một cái ký hiệu, chắc chắn sẽ không có ai phát hiện ra." Đỗ Tử Minh đề nghị.
"Ừm."
Lưu Phàm Khuê nghe theo lời đề nghị của Đỗ Tử Minh, lập tức đào một cái hố ở dưới gốc cây, đem yêu đao Thái Chân đặt vào đó rồi lấy đất lấp lên, cuối cùng khắc một chữ D trên cây.
Lưu Phàm Khôn đứng bên cạnh vẫn còn lo lắng, nên lấy một ít cỏ dại rải lên trên mới yên tâm.
Tiếp đó, ba người rời khỏi rừng Đông Sơn, vẻ mặt đằng đằng sát khí, chắc là đang tính đi giết Nạp Lan gia.
Tô Thương đang nấp trong chỗ tối, thấy ba người đã rời đi, đột nhiên thấy tức giận.
Tôi đặc biệt chuẩn bị đánh nhau một trận để cướp đi yêu đao Thái Chân, nhưng bây giờ lại khiến cho ông đây phải đi ăn trộm sao?
Như vậy là coi thường tôi, tôi đường đường là Huyền Thiên Tiên Đế, như vậy thì mặt mũi tôi để đâu?