Lâm Uyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạn nhỏ Tô Thương, cậu phân xử thử, đông đảo khách quý ở đó, tôi nghe được mấy câu này, có thể giận hay không chứ?"
? ? ?
F*ck.
Còn có chuyện này nữa, tên Từ cư sĩ này, đầu óc thật thanh thuần thoát tục nha.
"Khụ khụ."
Tô Thương lúng túng sờ lên mũi, sau đó nói: "Chuyện này, có sao thì nói vậy, Từ cư sĩ, ông đùa hơi quá rồi."
"Lão Độc Vật, ông im miệng đi!"
Từ Ngọc Phong cắn răng nói: "Tôi lúc ấy là do uống nhiều rồi, mới không biết lựa lời nói, nói ra những lời như vậy!"
"Nhưng ông ra tay không khỏi quá độc ác, vậy mà muốn hạ độc chết tôi, món nợ ngày hôm nay, tôi nhất định phải tính rõ ràng với ông !"
"Tôi lúc nào muốn độc ông chết hả?" Lâm Uyên hỏi ngược lại.
"Hừ, còn muốn ngụy biện, ông ngay lúc đó đã ra tay hạ độc tôi, còn nói độc tố chẳng mấy chốc sẽ từ cánh tay của tôi, lan rộng ra toàn thân, trong vòng nửa giây, tôi hẳn phải chết không nghi ngờ!"
Từ Ngọc Phong cười nhạo nói: "Ha ha, nhưng rất đáng tiếc, tôi phản ứng rất nhanh, một giây sau liền trảm gãy mất cánh tay, để nguyện vọng của ông thất bại rồi !"
Nói đến đây, Từ Ngọc Phong thậm chí có chút đắc chí, đối với hành động thông minh của mình, cảm thấy vô cùng đắc ý.
"Aiya."
Ai ngờ, Lâm Uyên lại thở dài một hơi, rồi nói tiếp: "Lúc ấy tôi chỉ là hù dọa ông một chút mà thôi, tôi sao có thể ở ngay buổi tiệc đầy tháng của của con trai mà hạ động giết người chứ?"
"Trên thực tế, ông căn bản không có trúng độc, chỉ là bị trúng đòn tâm lý mà thôi."
"Ặc?"
Từ Ngọc Phong nghe nói như thế, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ, biểu cảm có chút kinh ngạc.
"Vốn dĩ tôi cũng chỉ muốn dọa ông một phen, để ông lo lắng run sợ, sau đó lại giải thích với ông, mọi người cười cái là qua chuyện, việc này coi như qua đi."
Lâm Uyên sát khí nói: "Nhưng ai ngờ, ông lại nhanh tay như vậy, tôi còn chưa kịp phản ứng, thì ông đã trực tiếp đem cánh tay của mình chặt đi rồi, Từ cư sĩ, cái này không thể trách tôi à, muốn trách thì trách thực lực của ông quá mạnh, tốc độ quá nhanh."
"Tôi..."