Buổi sáng hôm sau, đoàn người Tô Thương thành công đến vùng đất Giang Bắc này.
Một lúc sau, Lưu Huy điều khiển máy bay trực thăng, bay trở lại Chợ đen Cửu môn.
Tô Thương dẫn theo những người khác, tới trang viên Tô gia trước, định gặp cha và ông đã, rồi mới giải quyết chuyện của Y Vân sơn trang sau.
Giờ phút này.
Trang viên Tô gia, mật thất ngầm.
“Cha, con nghe người hầu đưa cơm nói, hôm qua kinh đô xảy ra chuyện lớn, Bình Thân Vương hình như bị giết, hơn nữa còn bị giết ngay tại Kim Loan điện, hoàng chủ cũng có mặt.”
“Ừ.”
“Ngoài cái này ra, nghe nói hoàng chủ còn sắc phong chủ soái tam quân mới, mà người kia, lại là người giết chết Bình Thân Vương, cha nói có kỳ lạ không, trước mặt mọi người giết Bình Thân Vương, vậy mà còn được phong thưởng.”
“Ừ.”
“Con nghe nói Bình Thân Vương có ý đồ mưu phản, tân chủ soái kia có công bình định phản loạn, đúng rồi, nghe nói chủ soái kia họ Tô, cha, cha nói xem có trùng hợp không, lại cùng họ với chúng ta.”
“Ừ.”
“Cha, chẳng lẽ cha không tò mò rốt cuộc người kia là ai sao?”
“Không tò mò.”
“Nhưng con tò mò, người hầu chỉ là cái biết cái không, con đoán rằng có lẽ hiện giờ các đài truyền hình lớn đều đang bàn luận về chuyện tại Kim Loan điện ngày hôm qua, ít nhiều gì thì chúng ta vẫn biết được chút tin tức hữu ích mà.”
“Sau đó thì sao, Thần Binh, rốt cuộc con muốn nói gì?”
“Khụ, cái kia, cha, ý con là, cha có thể đừng xem mấy tiết mục tuyển tú nữa được không, chuyển sang kênh nào đứng đắn chút, chúng ta quan tâm tới quốc gia đại sự nhé.”
“Không được, cha già rồi, không có hứng thú với quốc gia đại sự đâu.”
“……”
Tô Thần Binh nằm trên giường, lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ, thực sự hết cách với Tô Kiền Khôn rồi.
Đúng lúc này.
Đoàn người Tô Thương trở lại trang viên.
Thu xếp ổn thỏa cho Tô Tinh Hà xong, Tô Thương và chị anh Tô Dực Cân cùng tiến vào mật thất ngầm.
“Cha, có người vào, mau tắt TV đi!” Thấy bên ngoài có động tĩnh, Tô Thần Binh vội vàng nhắc nhở.
Tô Kiền Khôn vội vàng tắt TV đi, làm như không có gì nhìn trần nhà.
“Cha.”