“Tóm lại, Tô Thương, bây giờ địa vị của anh trong cảm nhận của Kỳ Kỳ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.” Lý Nguyệt cười nói.
“Hóa ra là như vậy.”
Tô Thương cười cười, sau đó nhìn về phía Lý Kỳ Kỳ, tỏ vẻ xin lỗi: “Kỳ Kỳ, trước kia tôi cũng có chỗ không đúng, tôi không nên trêu chọc cô, như vậy đi, từ giờ trở đi, chúng ta làm hòa nhé.”
“Vâng, anh rể!” Lý Kỳ Kỳ nghiêm túc gật gật đầu, hai bím tóc đuôi ngựa hất qua hất lại, vô cùng đáng yêu.
“Tôi nói này, Tô Thương, anh đã quên mình tới đây làm gì rồi sao?”
Lúc này, Chu Vũ Đồng oán trách nói: “Đầu tiên là nói chuyện yêu đương, sau đó là cùng cô em vợ tiêu tan hiềm khích lúc trước, ồn ào gì vậy? Anh đang ồn ào cái gì vậy?”
“Còn hai người, Kỳ Kỳ, chị Lý Nguyệt, hai người làm em vô cùng thất vọng, đã quên tình cảnh bây giờ của em là gì rồi sao, hu hu hu, còn không mau đến cứu em.”
Chu Vũ Đồng sắp khóc, vừa oán giận vừa giãy giụa suy nghĩ muốn ném đứa trẻ bên cạnh ra.
Đáng tiếc, tay cậu bé nắm rất chặt, cô ấy giãy giụa rõ ràng là vô ích.
“Đồng Đồng, cậu đừng gấp, anh rể tớ nhất định có thể xử lý được tên nhóc này.” Lý Kỳ Kỳ vội vàng nói: “Anh rể, anh xem, cố lên!”
“Ừm.” Tô Thương gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh cậu bé, cố ý hung dữ nói: “Này, nhóc con, em là con nhà ai?”
Ai ngờ, cậu bé mặc cổ trang căn bản không bị dọa chút nào, ngước mắt nhìn Tô Thương một cái nói: “Em không phải là nhóc con, em có tên!”
“Ồ, vậy em tên là gì?”
“Tô Tinh Hà!” Cậu bé trong trang phục cổ trang nghiêm túc nói.
Không tồi. Thằng nhóc này đúng là Tô Tinh Hà đã bỏ nhà ra đi.
Buổi sáng hôm nay nó đi đến Giang Bắc, kết quả đụng phải ba người Lý Nguyệt, Lý Kỳ Kỳ, Chu Vũ Đồng.
Tô Tinh Hà liếc mắt một cái đã nhìn trúng Chu Vũ Đồng, vội vàng đi gần lại, muốn Chu Vũ Đồng làm vợ cậu bé.
“Tô Tinh Hà?”
Tô Thương đọc lại tên này một lần, sau đó khẽ cười nói: “Thật trùng hợp, em cũng họ Tô à, em là con nhà ai?”
“Hừ.”
Tô Tinh Hà hừ lạnh một tiếng, bắt gặp ánh mắt của Tô Thương, nhướng mày nói: "Còn anh là người lớn nhà ai?”
“Anh...” Tô Thương ăn mệt, bỗng nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
“Phụt.”
Lý Nguyệt và Lý Kỳ Kỳ thấy vậy bèn cười thành tiếng, ngay cả Chu Vũ Đồng cũng không nhịn được cười.
“Thằng nhóc này thật không lễ phép!”
Tô Thương không nhịn được vung nắm tay, hung thần ác sát nói: “Anh đếm đến ba lập tức buông tay ra cho anh, anh không đánh trẻ con, em đừng có ép anh!”
“Người lớn như anh mới không lễ phép!”