Chương 98: Chơi đùa
Nhìn thấy một kích này của Tây Phong Giang sắp đánh trúng Giang Siêu. Mọi người cũng không đành lòng đứng nhìn, Giang Siêu rất có thể bại trận trong một chiêu.
Ngay lúc mọi người đang lo lắng thì Giang Siêu đang không lùi mà tiến, duỗi tay ra ôm lấy nắm đấm của Tây Phong Giang. Trong nháy mắt, tay hắn nắm lấy nắm đấm của Tây Phong Giang.
Trong khỉ mọi người đang kinh ngạc, thân hình Giang Siêu lùi về phía sau, thuận tay đưa ra, dùng chân phải chặn lại. Hắn dẫm lên mu bàn chân của Tây Phong Giang.
Tây Phong Giang vọt đến trước nhưng lại bị Giang Siêu khéo léo dùng lực gạt bỏ tất cả.
Tây Phong Giang còn chưa kịp phản ứng, Giang Siêu đã ở phía sau Tây Phong Giang, hắn dùng hai tay đấy nhẹ, Tây Phong Giang đã bị quăng ngã thành tư thế chó án phân.
Chỉ một chiêu, đã nhẹ nhàng đánh bại Tây Phong Giang. Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh. Mọi người kỉnh ngạc nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Mọi người thật sự không thể tưởng tượng
ra Giang Siêu không chỉ không có việc gì mà lại còn chiếm ưu thế. Điều này sao có thể! Tây Phong Giang ở trước mặt hắn không khác gì một tên nhóc.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc thì Tây Phong Giang đã đứng lên với vẻ mặt vừa khó tin lại phẫn nộ.
Hắn ta không thể ngờ rằng Giang Siêu nhìn qua thì thực lực không bằng mình vậy mà có thể dùng một chiêu quăng hắn đi. Mẹ nó, chuyện này quá vả mặt.
“Tiểu tử, ngươi tìm chết… ông đây muốn giết ngươi…” Tây Phong Giang rít gào quát về phía Giang Siêu.
Giang Siêu bình tĩnh liếc hắn ta một cái, giơ ngón giữa với Tây Phong Giang, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng nói: “Ngươi đến đây… Nha! Ta chờ ngươi đấy…”
Giọng nói của hắn không nhẹ không nặng. Nói ra rất tùy ý. Thậm chí câu cuối cùng ‘ta chờ ngươi đấy’, trong giọng điệu còn mang theo một chút trêu chọc và trào phúng.
Nghe vậy, Tây Phong Giang suýt chút nữa hộc máu. Đây là Giang Siêu đùa giỡn hắn ta như một con khỉ. Nhưng hắn ta lại không thể không để Giang Siêu chơi.
Lòng tức giận khiến hắn ta điên cuồng lao về phía cái móc tay đầy nhục nhã của Giang Siêu.
Lần này, hắn ta tập trung kình khí toàn thân vào song quyền. Khuỷu tay thậm chí đã chuẩn bị xong đề có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Hắn đã nghĩ ra một loạt chiêu thức, nhất định sẽ không cho Giang Siêu bất kỳ cơ hộỉ phản ứng nào. Với một loạt các chiêu thức này, hắn ta không tin rằng không thể đánh bại Giang Siêu.
Hắn ta suy nghĩ rất hay, lúc này công kích cũng đã hướng về phía Giang Siêu. Đáng tiếc Giang Siêu vẫn bình tĩnh nhìn hắn ta như cũ.
Thái độ vẫn như lúc đầu, đối mặt với hắn ta rất thản nhiên, như thể Tây Phong Giang trước mặt hắn không khác gì một tiểu hài tử, căn bản không cần để ý tới.
Bang… Song quyền của Tây Phong Giang đánh vào tay đang giơ lên của Giang Siêu. Dưới kình khí va chạm cường đại, hắn ta vốn tưởng rằng Giang Siêu sẽ bị lực lượng của chính mình đay lùi.
Nhưng khi đối chưởng, hắn ta mới phát hiện kình khí của mình lại kém hơn của Giang
Siêu rất nhiều. Thân thể hắn ta không tự chủ được bị động tác đơn giản kỉa của Giang Siêu làm cho trở nên uể oải.
Tuy rằng chiêu thức của hắn ta bị cản trở nhưng lại không hề bị gián đoạn. Khuỷu tay của hắn ta đánh về phía bụng của Giang Siêu.
Nhưng lúc khuỷu tay hắn ta đưa lên, Giang Siêu dùng tay còn lại vỗ vào đầu khuỷu tay hắn ta. Khuỷu tay của hắn cũng tận dụng một kích đánh vào bụng Tây Phong Giang.
Phanh…Năng lượng cường đại khiến Tây Phong Giang bay ngược về phía sau, trong miệng phun ra máu tươi.
Tây Phong Giang bị một kích của Giang Siêu đánh bị thương. Hắn ta nằm trên mặt đất, hồi lâu không dậy được.
Hiện trường lại rơi vào tịch mịch, mọi người ngơ ngẩn nhìn về phía Giang Siêu, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Mọi người luôn cảm thấy thực lực của Giang Siêu không bằng Tây Phong Giang, cũng không aỉ cho rằng Giang Siêu có thể chiếm được ưu thế từ Tây Phong Giang.
Nhưng kết quả bây giờ là Tây Phong Giang ở trước mặt Giang Siêu chẳng khác gì tiểu hài
tử. Bị đánh đến mức lực đánh trả cũng không có.
Bất kể ra chiêu gì thì Giang Siêu sẽ lập tức phản kích phá hủy chiêu thức đó. Điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất là từ đầu đến cuối Giang Siêu đối mặt với Tây Phong Giang một cách rất nhẹ nhàng.
Ngay cả chút nghiêm túc cũng không có, sao có thể như vậy!
Giống như Giang Siêu đánh Tây Phong Giang, thậm chí không cần dùng đến nửa bàn tay. Dùng nửa bàn tay chính là vũ nhục đến bản thân Giang Siêu vậy.
Trên đài cao, Tây Phong Minh vừa rồi còn đắc ý vạn phần, ngơ ngác nhìn tất cả những điều này, trong mắt chỉ còn lại vẻ không tin.
Nhỉ tử của ông ta hẳn là phải mạnh hơn Giang Siêu mới đúng nhưng tại sao hiện tại lại có kết cục này?
Nhỉ tử của mình ở trước mặt Giang Siêu quả thực chính là một con gà, một con gà có thể bị nghiền chết bất cứ lúc nào.
Lúc này, vẻ mặt Nam Mình Phong và Bắc Quỳnh Công đầy trào phúng nhìn về phía Tây Phong Giang, giọng đầy ẩn ý nói:
“Ai… Cảnh tượng này làm ta nhớ tới lúc Giang huynh đệ vừa mới đuổi ai đó chạy như chó. Nhưng lần này ta lạỉ cảm thấy hắn như đang chơi đùa với khỉ vậy.”
“Chắc chắn là đang chơi đùa với khỉ. Nếu đuổi chó chạy thì chó chạy khắp đài đấu. Nhưng hiện tại không có chó chạy quanh đài đâu nhé.”
Hai người vừa nói ra những lời này, Tây Phong Giang nghe được suýt chút ngất đi. Đây là đang nói thẳng hắn ta là chó với khỉ à.
“Người nào đó vừa rồi còn khí phách hăng hái cảm thấy mình thắng đây. Hiện tại, đây cũng có thể gọi là thắng à?”
“Đúng vậy, lại nói thêm, vừa rồi người nào đó không khác gì con hát. Không biết người nào đó nhớ đến mình vừa giống như con hát thì có thể xấu hổ đến mức muốn tìm khe đất để chui vào cho khỏi xấu hổ hay không.”
Một vài trưởng lão còn lại cũng hùa theo, mỗi người châm chọc vài câu.
Tây Phong Minh ở bên cạnh nghe được lời này thì mặt mo nóng bừng, lửa giận trong lòng khiến ông ta trào dâng khí huyết.
Phốc… Ông ta rốt cuộc không chịu nổi sự
châm chọc của người khác nữa, lồng ngực ngột ngạt, há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Cả người suýt nữa chết ngất ngay tại chỗ.
‘Tộc trưởng…Tộc trưởng! Ngài không sao chứ?” Một số trưởng lão của Tây Phong thị vội vàng đì kiểm tra tình trạng của Tây Phong Minh.
Đông Ly Nguyệt nhìn Tây Phong Minh đang tức giận đến ngực phập phồng bằng ánh mắt đầy châm chọc. Sau đó quay đầu nhìn Giang Siêu trên lôi đài phía dưới, ánh mắt càng thêm sáng ngời hơn.
“Tiểu tử, ngươi nhất định phải trả giá lớn cho hành vi của mình. Lão tử nhất định sẽ đánh gãy tay chân của ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết.”
Tây Phong Giang mạnh mẽ chống thân thể đứng lên. Ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Giang Siêu.
Hắn ta nỗ lực điều chỉnh hô hấp và trạng thái của mình đến mức tốt nhất. Ánh mắt hắn ta cũng càng lúc càng lạnh lẽo.
Trước đây hắn ta có thể có chút khinh thường Giang Siêu nhưng hiện tại, sau khi Giang Siêu chơi đùa mình, hắn ta đã không còn dám coi thường Giang Siêu nữa.
Thấy Tây Phong Giang trở nên nghiêm túc, mọi người cũng có chút khẩn trương.
Tuy nhiên, Giang Siêu lại bình tĩnh liếc nhìn Tây Phong Giang, khóe miệng cong lên nở nụ cười châm chọc. Trong mắt Tây Phong Giang, vẻ mặt này chính là sỉ nhục.
Trong nháy mắt, hắn ta lao về phía Giang Siêu, năng lượng bộc phát trong cơ thể mạnh hơn trước vài phần.
Tuy Giang Siêu đánh hắn ta đến hộc máu nhưng cũng không đánh cho hắn ta hoàn toàn mất hết sức chiến đấu.
Tây Phong Giang chỉ cho rằng thất bại của mình là do sự bất cẩn của bản thân, không kịp né tránh. Còn nữa, Giang Siêu không nói võ đức chỉ đánh lén!
Đến giờ hắn ta còn chưa phát hiện ra chênh lệch giữa mình và Giang Siêu. Nếu không, chỉ sợ hắn ta đã mất đi ý chí chiến đấu.
Ngay lúc hắn ta lao tới trước mặt Gỉang Siêu, hắn ta giơ một quyền lên đánh về phía đầu Giang Siêu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK