Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh Trình Cung đã chạy ra khỏi vòng vây, nhìn các tướng sĩ ở phía sau bị rơi vào bao vây đang đợi bị tàn sát, Trình Cung không ngoảnh đầu lại mang theo mấy trăm hộ về và mấy viên phó tướng chạy trốn.

Đợi đến khi Trình Cung dẫn theo người của mình trốn đi xa rồi thì Nam Minh Chinh xuất hiện ở một gò núi nhìn về hướng Trình Cung bỏ trốn, khoé miệng của hắn ta đầy sự trào phúng.

"Có Trình Cung đích thân báo tin chỉ cần hắn ta lên nói sống động như thật một phen thì chủ tướng còn lại của Dương Thành có lẽ sẽ sợ đến vỡ mật! Đến lúc đó, trái lại chúng ta xem thử ngươi có chuẩn bị cầu cứu viện không..."

Trình Cung được Đông Ly Ưng đặc biệt dặn dò phải thả đi, chỉ có thả nhân vật quan trọng như Trình Cung đi thì mới có thể khiến cho chủ tướng của Dương Thành cảm thấy sợ hãi.

Chiến lược tiếp theo mới có thể thực hiện được, nếu như chỉ là truyền tin đến Dương Thành e là khó có tác dụng trấn áp. Trình Cung sẽ trở thành con cờ tốt nhất, có những tác dụng không sao kể hết được.

Cùng với lúc đó, đợi được Trình Cung trốn đi thì công kích pháo đạn phía bên quân Con Cháu cũng dừng lại, sự trấn áp đối với vòng vây xung kích cũng bắt đầu giảm.

Có người ở đó kêu lớn: "Bỏ vũ khí không giết... Đưa tay lên, bỏ vũ khí không giết... Đưa tay lên..."

Theo giọng nói vang khắp cả chiến trường, đột nhiên các Doanh Châu quân muốn thoát khỏi vòng vây do dự nhìn về phía các quân Con Cháu đã ở mặt trận nơi không xa.

Trong lòng bọn họ tràn đầy sự tuyệt vọng, dù sao bất kể bọn họ xông ra ngoài thế nào cũng không ra được. Có xông lên bao nhiêu thì cuối cùng cũng bị vũ khí của quân Con Cháu đánh trả lại một cách kỳ lạ.

Số lần bọn họ công kích đều bị trấn áp đến không ngóc đầu lên nổi, bọn họ cảm thấy chắc chắn hôm nay phải chết ở đây rồi.

Thế nhưng lời kêu gọi của quân Con Cháu lại cho họ cơ hội được sống, bỏ vũ khí không giết có phải có nghĩa là chỉ cần bọn họ đầu hàng thì có thể không giết phải không! Ai có thể được sống mà còn muốn liều mạng chứ.

Chỉ là bọn họ lại có chút không tin những thứ này là thật. Nhưng mà có một số binh sĩ nghe nói trước kia Vệ Thành có không ít binh sĩ đầu hàng, hình như đều không bị giết.

Có người đang do dự nhưng vẫn đưa tay đứng dậy, vũ khí trên tay bị bỏ lại ở dưới đất. Khoảnh khắc người này đứng lên không có bị quân Con Cháu tấn công.

Hắn ta thử đi về phía trước, những binh sĩ ở phía sau cũng đều đang nhìn với ánh mắt đầy sự hy vọng. Mà ngay vào lúc này, trong trận địa của quân Con Cháu, mọi người cũng đứng lên.

Bọn họ đã đi qua rất nhanh sau đó khống chế tên binh lính đầu hàng trước nhất, sau đó tìm một chỗ cho hắn ta trú.

Quân Con Cháu không có giết đối phương, tình hình như vậy khiến có những Doanh Châu quân đang trong tuyệt vọng nhìn thấy được hy vọng, bọn họ rất nhanh đã bắt đầu lần lượt buông vũ khí trên tay xuống, từng bước giơ tay đi về phía quân Con Cháu.

Chiến trường cũng như vậy mà ngừng chiến đấu, nói chính xác hơn là quân Con Cháu đã ngừng tấn công, từ đầu đến cuối gần như đều là quân Con Cháu tấn công còn Doanh Châu bị bị đàn áp.

Toàn bộ Doanh Châu quân ở trên chiến trường cuối cùng cũng đầu hàng hết, ngoại trừ những người bị thương thì tù binh kẻ thù của trận chiến này là gần bốn mươi nghìn người. Phía bên Quân Con Cháu vừa chiến đấu đã diệt hơn mười nghìn Doanh Châu quân.

Trong thành cũng có gần mười nghìn tù binh. Sự kháng cự trong thành cũng không quyết liệt, gần như có thể chạy đều chạy rồi, không thể chạy thì liều mạng cố chống cự, đương nhiên đều bị giết rồi.

Trong trận chiến này quân Con Cháu diệt được ba mươi nghìn địch, thu được gần năm mươi nghìn tù binh. Sau khi quân Con Cháu vào thành, Đông Ly Ưng ra lệnh nghiêm quân Con Cháu không được quấy nhiễu bách tính. Ai dám quấy nhiễu bách tính thì giết không tha!

Ban đầu nhân dân của thành Thường Châu đối với quân Con Cháu ít nhiều còn có chút cảnh giác ở trong lòng nhưng nhìn thấy kỷ luật quân đội của quân Con Cháu nghiêm minh, đột nhiên cảm thấy yên tâm.

Tất cả nhân dân cũng ngầm biết được tin lan truyền là thật rồi, quân Con Cháu giống như tin đồn vậy chính là quân Con Cháu của nhân dân. Giang Siêu cũng giống như tin đồn sẽ đứng về phía dân nghèo.

Chẳng quan có một phố địa chủ, phú hào thì trong lòng lại tràn đầy sự thấp thỏm, đặc biệt là địa chủ có ruộng đất. Bọn họ nghe nói quân Con Cháu sẽ thu hồi lại ruộng đất.

Nhưng mà bọn họ nghe nói thu hồi ruộng đất sẽ dùng tiền để đổi, nếu như vẫn quyết tâm lấy ruộng đất thì hậu quả có thể tưởng tượng đi.

Còn về phần kết quả cuối cùng như thế nào thì những địa chủ đó không dám nghĩ, có người chuẩn bị rời khỏi thành Thường Châu, nhưng bọn họ không cam lòng lại không muốn rời đi như vậy.

Rời đi rồi thì không có gì cả, có lẽ là nếu như không rời đi còn có thể có được chút tiền tài.

Thành Thường Châu ở trong tình trạng như vậy xem như là bị quân Con Cháu hoàn toàn khống chế rồi. khi vào ngày thứ ba tiếp tế ở hậu phương cuối cùng cũng đuổi kịp theo rồi.

Đến cùng còn có mười nghìn người chi viện quân Con Cháu, cùng với các loại trang bị vũ khí. Còn về phần những tù binh đó thì bị áp giải ở phía sau.Thứ chờ đợi bọn họ chính là lao động cải tạo.

Sau đó sẽ từ trong số những người này tìm kiếm được một số người có tư tưởng giáo dục hợp cách đi vào trong quân Con Cháu. Nhưng đây chính là vấn đề thời gian rồi.

Thành Thường Châu thì để lại nghìn người canh giữa cũng phái thêm quan viên tương ứng để tiến hành cải cách chính trị,

Từ lâu khi Giang Siêu chuẩn bị tranh giành thiên hạ đã tiến hành bồi dưỡng về phương diện người tài.

Sau khi thông quan bồi dưỡng hơn một năm thì người tài ở phương diện này mới có được sự chuẩn bị không ít.. Lại thêm gần đầy Tô Văn đến đầu quân khiến cho người tài dưới trướng càng đầy đủ hơn.

Chỉ cần Giang Siuê có thể giữ lại Tô Văn thì hắn sẽ không cần lo lắng không có người học thức đến đầu quân, so với bắt đầu bồi dưỡng từ con số không thì những người học thứ biết đọc sách sẽ nhanh chóng trở thành người hơn.

Cải cách ở Thành Thường Châu tiến hành như lửa bỏng dầu sối, vào ngày thứ ba đoạt được thành Thường Châu, Đông Ly Ưng dẫn theo bốn mươi nghìn quân Con Cháu nhanh chóng đi về phía Dương Thành.

Có thêm hơn mười nghìn người chi viện của quân Con Cháu, hắn ta càng tự tin trong khoảng thời gian ngắn có thể đoạt được cả Dương Thành và Tô Thành còn lại.

Chỉ cần đoạt được hai thành này thì cuối cùng còn lại Ứng Thiên Thành ở Doanh Châu phủ chỉ là dễ như trở bàn tay.

Mà thiên hạ cũng vào ngày thứ ba trong chiến sự của thành Thường Châu biết được tin tức cả thành Thường Châu bị đoạt mất, điều khiến cho thế lực khắp phía chấn động là đoạt được thành Thường Châu quân Con Cháu chỉ dùng không tới nữa canh giờ đang phá thành rồi.

Đoạt thành cũng chỉ dùng thời gian nửa ngày, tám mươi nghìn thủ quân của thành Thường Châu bị bắt tù gần năm mươi nghìn, thương vong gần ba mươi nghìn. Chiến tích như vật hoàn toàn khiến cho thế lực khắp phía của thiên hạ đều sợ hãi.

Chiếc lực của quân Con Cháu lại lần nữa khiến cho bọn họ sợ hãi, nhưng điều đáng sợ hơn là thế lực các phía cũng không dám có bất cứ sự bất lợi nào với quân Con Cháu.

Bọn họ sợ... Sợ sẽ trở thành mục tiêu tiêu diệt tiếp theo của quân Con Cháu. Mà các phía cũng bắt đầu điên cuồng nghiên cứu trang bị vũ khí.

Đáng tiếc với tri thức của bọn họ, sai lại so sánh được với Giang Siêu có tri thức của thời hiện đại được.

Còn về phần những người nghiên cứu dưới trướng của Giang Siêu toàn bộ đều được bảo vệ, thế lực các phía cũng không vào được căn cứ quân sự của Giang Siêu, muốn trọn lấy tri thức cũng không có cách nào.

Nhưng mà nghiên cứu của các phía cũng không phải không có kết quả. Ít nhất bọn họ có thể nghiên cứu ra được địa lôi giống với Giang Siêu, chính xác hơn mà nói là mô phỏng lại vũ khí như vậy.

Sức sát thương của vũ khí này quả thật không tồi mà Trịnh Thế Dân thân là người nghiên cứu ra được loại vũ khí này trong lúc tự tin thì có chút huênh hoang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK