Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Thử pháo
Đương nhiên, nếu nàng nuôi dưỡng một nghìn tư bỉnh, chỉ cần không gây ra ảnh hưởng xấu thì bên phía hoàng thất cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.
Nói đến cùng, một nghìn tư binh có làm được chuyện gì to lớn cơ chú? Ngay cả khi nuôi dưỡng mấy nghìn tư bỉnh, thì chắc là triều đình cũng không thèm quan tâm.
Những tên quý tộc kia, nhà ai không nuôi dưỡng mấy nghìn tư binh, có khi còn nuôi dưỡng nhiều nữa đấy chứ.
Phụ thân Tống Ninh Tuyết không nuôi dưỡng tư binh, ngoại trừ vì không muốn bị nghi ngờ, thì là vì không có tiền.
Nhưng bây giờ, Giang Siêu có thể làm ra tiền. Vì diệt trừ nạn trộm cướp, Tống Ninh Tuyết nàng nuôi dưỡng thêm một ít tư binh thì có làm sao.
Không thể trông cậy vào quan bỉnh châu phủ, chẳng lẽ còn không cho người ta tự mình nghĩ cách?
Huống chi, nàng có tư quân, sau này nếu đám cướp tạo phản, thì nàng cũng có thực lực tự bảo vệ mình.
Về phần tiền tài, Tống Ninh Tuyết không còn quan tâm nữa.
Việc mua bán nước hoa, xà phòng và vải vóc chắc chắn có thể làm nàng và Giang Siêu kiếm được rất nhiều tiền.
Giang Siêu đang chuẩn bị chế tạo pha lê. Nếu làm ra pha lê thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Bởi vì ở cổ đại, pha lê là một thứ quý hiếm.
Đương nhiên, sau khỉ nghe những lời nói của Giang Siêu, nàng cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Nếu đám cướp thật sự muốn tạo phản thì bên phía thôn Kháo Sơn và Giang Siêu sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu bọn họ có một đội quân của riêng mình, với năng lực của Giang Siêu, muốn bảo vệ thôn Kháo Sơn là không thành vấn dề, thậm chí còn có thể bảo vệ luôn cả huyện thành.
Giang Siêu gật đầu với Tống Ninh Tuyết. Đây là chuyện mà hắn muốn làm nhất hiện giờ. Nếu có thể mở rộng đội ngũ lên tới hơn một nghìn người, thì dù sau khi tạo phản, đám cướp đặt mục tiêu đầu tiên lên thôn Kháo Sơn, hắn cũng tin chắc rằng mình có thể bảo vệ được thôn Kháo Sơn.
Cả ba mặt thôn Kháo Sơn đều bị núi vây quanh, phía trước nhất là giao lộ đi vào thôn.
Chỉ cần mai phục bên phía giao lộ, thì sẽ rất khó để tấn công vào thôn Kháo Sơn.
Đây cũng là lý do vì sao Giang Siêu đặt căn cứ phát triển tại thôn Kháo Sơn.
Sau khi về tới thôn, Giang Siêu không về nhà mà đi xưởng rèn trước. Đã đến lúc nên loại bỏ mìn tre, lựu đạn cán gỗ có thể ra đời.
Uy lực của lựu đạn cán gỗ mạnh hơn mìn tre rất nhiều lần.
Nhất là khi đầu sắt nổ tung, lực sát thương của nó cao hơn mảnh tre trong mìn tre nhiều.
Khối sắt và dụng cụ bằng sắt lấy từ núi Kê Minh đủ để chế tạo rất nhiều đầu sắt lựu đạn. Chỉ cần có khuôn đúc thích hợp là có thể làm ra số lượng lớn đầu sắt bất cứ lúc nào.
Ve phần lắp ráp thuốc nổ, đã có hơn mười người thợ pháo do Tống Ninh Tuyết mời tới làm. Hắn chỉ cần dạy sơ qua là bọn họ có thể làm được.
Đến nỗi vấn đề an toàn, khi thấy được uy lực của thuốc nổ, thợ làm thuốc nổ đều rất cẩn thận. Lại thêm Giang Siêu cũng rất chú ý vấn đề an toàn. Vậy nên không cần phải lo lắng nhiều.
Ngoài ra, đám thợ rèn cũng làm ra được chiếc nòng pháo bằng đồng đầu tiên theo ý của Giang Siêu.
Nòng pháo dài 26cm, đường kính miệng pháo 16cm, chiều dài thân pháo khoảng 1 m2, nặng khoảng 150 cân.
Dưới sự hướng dẫn của Giang Siêu, khẩu pháo đầu tiên xem như hoàn thành. Vài tên thợ rèn phấn khích bảo Giang Siêu thử pháo.
Bọn họ làm được vài viên đạn pháo, là kiểu đạn nổ mạnh, chính là cái loại mà rót thuốc nổ vào trong quả cầu sắt, châm ngòi nổ xong mới nhét vào trong pháo.
Rồi lại bật lửa mồi nổ trong buồng thuốc nổ, từ sự nổ mạnh bên trong sinh ra lực đẩy mạnh, đẩy đạn pháo đã được châm ngòi về phía mục tiêu.
Sau khỉ đánh trúng mục tiêu, ngòi nổ trên đạn pháo đã cháy hết, nổ tung lên tạo thành lực sát thương mạnh hơn lựu đạn cầm tay rất nhiều lần.
Chỉ là đạn nổ mạnh hơi khó chế tạo, tạm thời sản lượng không cao.
Bên xưởng rèn cần phải thêm người. Bên xưởng thuốc nổ cũng vậy.
Tống Ninh Tuyết đứng bên cạnh nghe nói sắp thử pháo thì lập tức cảm thấy hứng thú. Những thứ xa lạ do Giang Siêu chế tạo ra luôn làm nàng được mở rộng tầm mắt.
Đặc biệt là khỉ mìn tre phát huy uy lực, khiến nàng biết rằng thuốc nổ còn được dùng như thế.
Bây giờ nghe nói cái thứ tròn xoe to lớn kia có thể bắn ra đạn pháo với uy lực lớn hơn nữa, nàng càng muốn được nhìn thấy.
Tống Tiểu Nhã và vài tên nữ hộ vệ đi theo cũng rất mong chờ.
Tống Ninh Tuyết nói với các nàng là đám cướp núi Kê Minh bị tiêu diệt rồi, đến bây giờ các nàng còn chưa tin nổi.
Vài tên thợ rèn đẩy khẩu pháo đồng có giá đỡ bằng gỗ ra phía đất trống. Một tên thợ lấy ra năm viên đạn nổ mạnh. Một tên thợ khác đưa cây đuốc cho Giang Siêu.
Phủ một lớp mồi đặc chế vào buồng thuốc nổ trong ống pháo, lắp thêm ngòi nổ vào. Sau đó, tên thợ đứng trước nhìn về phía Giang Siêu.
Thấy Giang Siêu gật đầu, hắn ta mới bậc lửa đạn nổ mạnh, nhanh tay nhét vào trong ống pháo. Giang Siêu nhân cơ hội châm lửa ngòi nổ.
Khoảnh khắc châm lửa ngòi nổ, tất cả mọi người đều mong chờ nhìn về phía ống pháo. Đến khi ngòi nổ cháy hết, có tiếng rít gào vang lên từ trong ống pháo.
Toàn bộ thân pháo run lên, giật lùi ra sau một chút. Có thể thấy được lực đấy mạnh trong nòng pháo mạnh cỡ nào.
Lúc này, mọi người nhìn thấy đạn nổ mạnh trong miệng pháo được bắn ra. Trong chớp mắt, đạn pháo bay ra sáu bảy trăm mét.
Giây phút rơi xuống đất, đạn pháo nện trên mặt đất ra một cái hố to, rồi đột nhiên nổ mạnh, hố to bị nổ thành hố to hơn nữa.
Mọi người đêu ngạc nhiên nhìn về phía hố to xa xa, trong mắt tràn đầy vẻ chấn động và sợ hãi, không ngờ pháo lại có uy lực lớn đến vậy.
Nếu bắn vào trong đám người đang chiến đấu thì chắc là sẽ giết chết cả một đám đông.
“Để ta thử xem!” Đúng lúc này, Tống Ninh Tuyết đã hồi hồn lại, phấn khích nói.
Giang Siêu đưa cây đuốc cho nàng. Tên thợ bên cạnh vội vàng bậc lửa đạn nổ mạnh nhét vào trong ống pháo, đạn pháo bị bắn ra ngoài.
Có điều, lần này đạn pháo không nổ tung.
Chắc là do lúc ngòi nổ rơi xuống đất đã bị va chạm tắt lửa.
Tống Ninh Tuyết hơi sửng sốt, không cam lòng châm lửa lần nữa.
Lần này đạn pháo có nổ mạnh, có điều khoảng cách bắn ra chỉ có ba bốn trăm mét.
Tống Ninh Tuyết vốn định thử thêm hai quả đạn nổ mạnh cuối cùng. Nhưng bị Giang Siêu ngăn cản. Mỗi quả đạn pháo đều rất quý giá, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.
Rất khó để chế tạo thành còng một quả đạn pháo. Mấy tên thợ rèn phải mất ít nhất ba bốn ngày mới có thể làm ra được năm quả đạn pháo. Đó là còn chưa tính thời gian rót thuốc nổ vào nữa.
Đương nhiên là cũng có nguyên nhân chưa đủ thành thạo. Nhưng dù có thành thạo, thì cũng không thể làm ra nhiều đạn pháo được.
Hơn nữa, những quả đạn pháo kia còn cần phải cải tiến, lớp thuốc nổ làm mồi đề đay đạn pháo cũng phải cải tiến, lớp mồi không đủ sẽ ảnh hưởng đến lực đẩy bắn, tầm bắn đạn pháo sẽ không xa.
Giang Siêu cần tầm bắn ít nhất là sáu bảy trăm mét, tốt nhất là hơn một nghìn mét, hoặc
là hai ba nghìn mét.
Giết kẻ địch ở khoảng cách xa sẽ làm kẻ địch còn chưa tới gần đã mất đi ý chí chiến đấu, thậm chí là tan rã.
Ngoài ra, ngòi nổ đạn pháo cũng phải cải tiến, để đề phòng khi đạn pháo rơi xuống đất, ngòi nổ bị tắt.
Đạn không nổ ngoại trừ có thể nện người thì chẳng có uv lưc nào khác nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK