Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ với vài câu nói của mình mà hắn đã có thể đoán ra được đại khái sự kiện tiền thuế, thậm chí còn có thể nhanh chóng đoán ra đám người kia muốn làm gì. Tống Chân đến thăm đã nói lên điều hắn nói là đúng.

Nếu ông ta không đoán sai thì Tống Chân chắc chắn là muốn dùng chuyện tiền thuế để làm ông ta quy phục bọn họ.

“Hiền chất, vậy tối nay chúng ta cùng diễn một màn đi. Đến lúc ấy, ta muốn xem Nguyên Vương sẽ có vẻ mặt gì.” Mộ Dung Cung mỉm cười nói với Giang Siêu, trong mắt lập lòe vẻ mong chờ.

Ông ta không phải loại người vô dụng. Khi nghe Giang Siêu nói đừng động đến bạc, ông ta liền biết Giang Siêu muốn làm gì. Lúc nãy là vì không chắc bạc có thật sự ở bên trong hay không. Nhưng hiện giờ ông ta đã khẳng định là bạc ở trong kho hàng, chỉ là bị vũ khí hỏng bao phủ mà thôi.

Nếu lúc này ông ta kéo đám vũ khí hỏng kia ra xem, thì chắc chắn là sẽ rút dây động rừng như lời nói của Giang Siêu.

Ông ta biết Giang Siêu muốn dùng tiền thuế để bắt cả người lẫn tang vật của binh lính bắc doanh.

Chỉ cần ông ta kéo theo Hoàng Thành vào, diệt trừ Hoàng Thành và đám tâm phúc của hắn ta, thì ông ta sẽ thu phục được bắc doanh

Ông ta biết Trịnh An sắp tạo phản, thậm chí vì việc tây doanh, Trịnh An có thể sẽ tạo phản trước thời gian đã định.

Vậy nên ông ta cần phải khống chế hoàn toàn quân châu phủ với tốc độ nhanh nhất, để có thể ứng đối với tình thế nguy hiểm sắp xảy ra.

Rốt cuộc, nếu Trịnh An tạo phản thì Nguyên Vương cũng sẽ nhân cơ hội chiếm châu phủ.

Dù là ai trong bọn họ chiếm được châu phủ, thì người kẹp ở giữa là ông ta, hoặc là quy phục, hoặc là một già nhà trẻ đều đi lên đường chết.

Cách duy nhất để bảo vệ mình là khống chế quân châu phủ, không cho bất cứ bên nào có được cơ hội.

“Bá phụ đã biết phải giải quyết thế nào thì tiểu chất cũng không nói nhiều nữa. Chúng ta về thôi…” Giang Siêu gật đầu nói.

Mộ Dung Cung là một con cáo già, chỉ cần dẫn đường một chút là ông ta sẽ biết nên làm như thế nào. Vậy nên hắn cũng lười lãng phí thời gian sức lực xen vào chuyện này.

Đám người ra khỏi kho hàng, Mộ Dung Cung tự mình khóa cửa kho hàng, đồng thời ra lệnh cho thân vệ lén đi đông doanh điều người.

Ông ta còn dặn dò đội trưởng là cứ bình thường mà thay lượt với bắc doanh, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì là được.

Sau đó, Giang Siêu và Mộ Dung Cung quay về phủ tri châu. Giang Siêu vốn định quay về phòng, nhưng lại bị Mộ Dung Cung kéo ra sảnh chính.

Có vẻ là ông ta muốn để hắn thấy vị thế tử Nguyên Vương kia. Hắn vốn định từ chối, nhưng lại không chịu nổi ông ta vừa đấm vừa xoa.

Đám người đi vào sảnh chính phủ Mộ Dung. Một thanh niên đang ngồi bên trái, tay cầm quạt xếp, trông có vẻ phong độ nhẹ nhàng.

Đứng sau thanh niên là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi khí thế hơn người.

Khí thế trên người ông ta thậm chí còn mạnh hơn lão Ngũ đứng bên cạnh Mộ Dung Cung, thực lực đã gần Ám Kình giai đoạn giữa.

Khi mấy người Giang Siêu đi vào, ông ta lập tức nhắm ngay lão Ngũ, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén. Sau đó, ông ta nhìn sang Giang Siêu, trong mắt lại lộ ra vẻ khó hiểu.

Thấy Mộ Dung Cung, Tống Chân vội vàng đứng dậy, mặt mày mang cười, chắp tay với Mộ Dung Cung: “Mộ Dung đại nhân có lễ, mạo muội tới chơi, xin hãy tha lỗi!”

Dứt lời, Tống Chân nhìn Giang Siêu đứng sau Mộ Dung Cung, hơi thay đổi ánh mắt, nói: “Chắc đây là Giang Siêu Giang công tử danh tiếng vang xa hả? Quả nhiên là nghe tiếng không bằng gặp mặt, Giang công tử phong thái hơn người, khí độ bất phàm, vừa thấy là biết rồng trong biển người.”

Hắn ta nở nụ cười giả tạo, mở miệng là nói một hơi nịnh nọt.

Nghe vậy, Giang Siêu cười chắp tay với hắn ta: “Thế tử khách sáo rồi, hư danh mà thôi, không đáng nhắc đến. Thế tử mới là văn võ song toàn, tài tình hơn người. Giang mỗ vẫn còn kém thế tử nhiều lắm.”

Sau vài lời trò chuyện khách sáo, Tống Chân không nhìn Giang Siêu nữa, mà nhìn sang Mộ Dung Cung, nói:

“Mộ Dung đại nhân, nghe nói tiền thuế xảy ra chút vấn đề, phụ thân rất lo lắng nên cố ý để ta tới hỏi Mộ Dung đại nhân có cần giúp đỡ gì không. Phụ thân nói chỉ cần Mộ Dung đại nhân mở miệng là phụ thân tuyệt đối sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ, chắc chắn sẽ làm đại nhân giải quyết xong chuyện tiền thuế.”

Hắn ta nói năng rất chân thành, người không biết còn tưởng là hắn ta sẽ thật sự giúp đỡ.

Nhưng mà Giang Siêu và Mộ Dung Cung đều biết đây chỉ là lời nói ngoài miệng. Một khi Mộ Dung Cung nhờ giúp đỡ là sẽ phải nói điều kiện.

Nguyên Vương biết Mộ Dung Cung hiểu rõ dã tâm của hắn ta. Nhưng hắn ta cũng biết dù Mộ Dung Cung có biết thì cũng sẽ không báo lên hoàng đế khi không có chứng cứ.

Đây chính là cái loại ngươi biết bí mật của ta, nhưng chỉ cần cả và ngươi đều không nói ra, thì bí mật tạm thời vẫn là bí mật.

Thật ra thì vừa nãy Tống Chân chỉ đang thử Mộ Dung Cung mà thôi.

Dù Mộ Dung Cung có đồng ý hay không thì hắn ta đều không sao cả. Rốt cuộc thì hiện nay Mộ Dung Cung đã không có đường nhảy ra khỏi bẫy, kết cục cuối cùng chỉ có quy phục.

“Để ta suy nghĩ lại đã. Chờ khi có quyết định, ta sẽ nói với thế tử. Bổn quan còn có việc, nếu thế tử không còn chuyện gì khác thì ta không bồi thế tử nữa.” Mộ Dung Cung mỉm cười nói với Tống Chân.

Ông ta không từ chối, cũng không đồng ý. Lúc này đương nhiên là nên chơi Thái Cực thì tốt hơn. Dù sao chuyện cũng sẽ được giải quyết ngay thôi.

Trước khi xé rách mặt, mọi người đều sẽ giữ mặt mũi bên ngoài.

Nghe vậy, Tống Chân gật nhẹ đầu. Hắn ta rất vừa lòng với biểu hiện của Mộ Dung Cung.

Mộ Dung Cung không có từ chối thẳng thừng, chứng minh tỷ lệ đồng ý rất cao. Nếu Mộ Dung Cung xử sự quyết liệt, nhấn mạnh ý đồ từ chối, thì việc dụ hàng Mộ Dung Cung sẽ có chút khó khăn.

“Đại nhân cứ tự nhiên. Có điều, bổn thế tử muốn Giang công tử theo ta đi dạo một lát, không biết đại nhân có đồng ý hay không?” Tống Chân nhìn về phía Giang Siêu, hỏi.

Giang Siêu từ chối lời mời của Hoàng Thành khiến hắn ta không thể gặp được Giang Siêu. Lúc này gặp gỡ, hắn ta có thể nhân cơ hội đi mượn sức.

“Thế tử muốn mời Giang hiền chất, bổn quan đương nhiên là không tiện ngăn cản. Giang hiền chất, ngươi theo thế tử đi dạo đi, tốt nhất là khiến thế tử vui vẻ, đừng làm thế tử mất hứng.”

Nghe vậy, Mộ Dung Cung nhìn Giang Siêu với ý gì đó, rồi nói với giọng điệu nghiền ngẫm.

Giang Siêu cười khổ nhìn sang Mộ Dung Cung. Ông ta cứ phải hắn đi theo, hóa ra là có ý định này.

Ông ta đang muốn nhờ mình giúp đỡ giữ chân Tống Chân, để ông ta đi thực hiện kế hoạch đây mà.

Giang Siêu không biết nên nói ông ta như thế nào, thật sự là có thể hình dung bằng từ cáo già. Hắn lại bị ông ta lợi dụng nữa rồi.

“Vâng, bá phụ, tiểu chất biết rồi.” Giang Siêu gật đầu với Mộ Dung Cung, mỉm cười nói.

Nghe vậy, Tống Chân làm tư thế mời với Giang Siêu.

Hai người đi ra ngoài. Hộ vệ trung niên sau lưng Tống Chân cũng đi theo.

“Giang huynh, nghe nói huynh chỉ mới tới châu phủ thôi, tuy rằng ta ít ở châu phủ, nhưng chắc là vẫn quen thuộc châu phủ hơn Giang huynh. Hay là để ta dẫn Giang huynh đi dạo châu phủ?”

Ra khỏi phủ Mộ Dung, Tống Chân cười nói với Giang Siêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK