Hơn nữa, hắn ta đang ngủ thì bị đánh thức. Vừa rồi hắn ta đang ngủ ngon thì đột nhiên bên tai vang lên âm thanh giống như tiếng sấm rền.
Toàn bộ cơ thể hắn ta lơ lửng bởi luồng không khí khổng lồ. Nếu không có lều trại che chắn thì có lẽ hắn ta đã bị thổi bay lên trời rồi rơi xuống mà chết.
Điều quan trọng nhất là đạn pháo nổ mạnh cách chỗ hắn ta ở không xa, đó là lúc sau khi hắn ta tỉnh lại, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nếu lúc đó đạn pháo đến gần hắn ta hơn chút nữa thì sợ là lúc này hắn ta đã đến gặp Diêm Vương rồi.
Sau khi tức giận, Trương Thông không còn dám ngủ nữa, tìm một chỗ ẩn nấp, lén lút nhìn vào tường thành, hình như sợ người trên tường thành nhìn thấy hắn ta.
Lúc này Trương Thông sợ Giang Siêu sẽ sai khiến những người trên tường thành bắn một loạt đạn khác vào người của hắn ta. Để ngăn chặn thương vong, hắn ta đã ra lệnh cho binh sĩ tỉnh táo, cố gắng phân tán hết mức có thể.
Dù sao, một khi phân tán, uy lực kinh người của hỏa lôi này sẽ không thể gây ra tổn hại quá lớn cho bọn họ.
Hắn ta mơ hồ cảm thấy không nên có quá nhiều hỏa lôi uy lực kinh hãi như vừa rồi, nếu không, nhất định sẽ liên tục như thế này trút xuống về phía hắn ta.
Chỉ cần là hỏa lôi đáng kinh ngạc đó thì cũng đủ để có thể quét sạch bọn họ.
Ban ngày hắn ta đã nghĩ tới chuyện này rồi, nhưng lúc đó hắn ta quá bất cẩn, cũng không hề để ý, hắn ta nhìn thấy Giang Siêu không tiếp tục phát động hỏa lôi. Khi đó hắn ta thậm chí còn cho rằng Giang Siêu có thể sẽ không còn có loại hỏa lôi này nữa.
Bằng không vì cái gì Giang Siêu lại không nhân cơ hội này tiêu diệt bọn hắn!
Hắn ta làm sao có thể nghĩ đến việc Giang Siêu không muốn lãng phí đạn pháo và muốn loại bỏ bọn họ với chi phí tối thiểu. Nếu giờ hắn ta biết Giang Siêu đang nghĩ gì thì cũng không biết hắn ta có bị làm cho tức chết hay không.
Nhưng đạn pháo vừa rồi không chỉ đập tan mộng đẹp của Trương Thông mà còn khiến Trương Thông cảm thấy như có một thanh kiếm bất ngờ đang treo trên đầu hắn ta.
Thanh kiếm này khiến cho cuộc sống hàng ngày của hắn ta vô cùng khó khăn, hắn ta cũng không còn ý định ngủ nữa, bây giờ hắn ta chỉ muốn quân tiếp viện có thể nhanh chóng đến, sau đó tiêu diệt thôn Kháo Sơn trong thời gian ngắn nhất.
Trương Thông cũng có hy vọng lớn đối với quân tiếp viện. Tuy nhiên, ngoài việc ngăn chặn Giang Siêu phát động hỏa lôi mạnh mẽ đáng kinh ngạc. Trương Thông cũng không lo lắng việc Giang Siêu dám đột phá tường thành.
Suy cho cùng, việc phá tường thành và tìm đường chết cũng không có gì khác biệt. Hắn ta cũng không cho rằng Giang Siêu này có dũng khí, nếu không tiểu tử này cũng sẽ không thả hỏa lôi.
Đợi nơi đang ẩn nấp bắn được nửa ngày, Trương Thông vốn cho rằng Giang Siêu có thể phóng ra nhiều hỏa lôi, dần dần tin tưởng Giang Siêu thật sự có thể có không có nhiều hỏa lôi.
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, đang định tìm chỗ trốn để nghỉ ngơi thật tốt mà Giang Siêu không để ý. Hắn ta cảm thấy mình thực sự kiệt sức.
Nhưng khi hắn ta đang tìm chỗ, Giang Siêu trên tường thành lại nói với đám người Lâm Bân cũng ở trên tường thành: “Gửi thêm một chút trúc lôi cho bọn họ nữa đi ha ha!”
Theo giọng nói của Giang Siêu, cuộc tấn công nhanh chóng bằng trúc lôi lập tức nổ tung về phía dưới trận địa. Trong doanh địa của phe địch, cuộc tấn công áp bức của trúc lôi đã nổ tung khắp nơi.
Vì doanh trại bọn thổ phỉ cách xa thôn Kháo Sơn nên không có nhiều khu vực bị trúng cuộc tấn công áp bức của trúc lôi. Hơn nữa, quân địch sợ hãi trước đạn pháo nên rất nhanh chóng đã bị chia tách ra.
Uy lực của cuộc đột kích bằng trúc lôi không thể được phát huy. Sát thương cũng không mạnh. Chỉ có đội hành quân dày đặc tiến lên như khi giặc tấn công thành thì mới thể hiện được sức sát thương của trúc lôi.
Đây cũng là lý do tại sao Giang Siêu không cho trúc lôi tấn công vào ban ngày khi bọn họ tới tấn công thành. Bởi vì dù có tiến hành bao nhiêu cuộc oanh tạc thì kết quả thu được cũng không được như ý và sẽ chỉ lãng phí một trúc lôi.
Nhưng từ lúc Giang Siêu bắn ra một loạt đạn pháo, hắn cũng không cho bọn cướp được nghỉ ngơi. Cho dù những trúc lôi này có sức sát thương hạn chế nhưng thỉnh thoảng chúng vẫn có thể công phá được.
Nhưng nó cũng có thể khiến bọn thổ phỉ đó run lên vì sợ hãi, khiến họ không thể nghỉ ngơi thoải mái.
Hơn nữa, trúc lôi cũng không phải không có tác dụng, ít nhất bọn thổ phỉ áp sát ở gần thôn Kháo Sơn đều đã bị giết chết rất nhiều.
Bởi vì trúc lôi nên bọn chúng sợ đến mức không dám tới gần hướng thôn Kháo Sơn, tất cả đều sợ hãi lùi lại.
Sau mấy loạt tấn công trúc lôi, Giang Siêu khiến cho mọi người dừng lại, dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn bọn thổ phỉ đang sợ hãi.
Bọn thổ phỉ bên ngoài kinh hãi nhìn bức tường thôn Kháo Sơn, trong mắt tràn đầy cảnh giác và sợ hãi, bọn chúng sợ sẽ có thêm vài phát pháo hoặc mìn trúc sẽ lại nổ trên đầu bọn chúng.
Mức độ căng thẳng cao khiến bọn chúng rất mệt mỏi, nhưng sau khi chờ đợi gần một tiếng đồng hồ, bọn chúng vẫn không thấy có động tĩnh gì ở thôn Kháo Sơn.
Trong lòng bọn thổ phỉ đã gánh quá nhiều việc nên dần dần bình tĩnh lại. Bọn thổ phỉ phần lớn đều buồn ngủ nhưng lại không dám ngủ.
Lúc này, cách đó không xa, Đông Ly Ưng, Đông Ly Sơn, Nam Minh thị và bốn chiến binh Dạ Lang tộc khác đang nhìn vào bọn thổ phỉ ở đây.
Trong mắt Đông Ly Sơn tràn đầy nóng lòng, lúc này trong lòng hắn ta có cảm giác muốn xông lên tiêu diệt bọn thổ phỉ.
"Ưng ca, bây giờ chúng ta bây giờ làm gì? Có nên tìm cơ hội liều chết xông ra ngoài không?" Đông Ly Sơn nhìn Đông Ly Ưng, chờ đợi mệnh lệnh của hắn ta.
Nam Minh thị và Bắc Quỳnh Phương cũng nhìn hắn ta, trong mắt có chút chờ đợi. Họ cũng muốn lao lên chém giết.
Chẳng qua Đông Ly Ưng nhìn xem trạng thái của bọn thổ phỉ, lại lắc đầu, đồng thời nhìn về tường thành thôn Kháo Sơn.
"Hiện tại không cần vội, tiên sinh khẳng định sẽ không để cho bọn thổ phỉ này được sống dễ dàng, ít nhất bọn chúng sẽ lại đến đây vài lần, chúng ta chỉ cần đợi đến khi bọn thổ phỉ đó thực sự mệt mỏi là được."
Lúc này vẫn còn sớm, còn ba bốn giờ nữa viện binh mới tới. Ngay cả khi hắn ta hành động trong vòng một giờ sau khi viện binh đến thì hắn ta vẫn tự tin rằng trận chiến sẽ được giải quyết trong nửa giờ.
Quả nhiên, vào lúc Đông Ly Ưng nói những lời này, pháo binh ở thôn Kháo Sơn vang lên, một loạt hai mươi pháo khác giống nhau lại được bắn ra.
Mục tiêu là bọn thổ phỉ đã buông lỏng cảnh giác và tụ tập lại để nghỉ ngơi. Trong chớp mắt, tiếng kêu rên vang lên bốn phía và máu bắn tung tóe.
Không chỉ vậy, người dân thôn Kháo Sơn còn thực sự bước ra khỏi tường thành và di chuyển vị trí tấn công của trúc lôi lên phía trước. Khu vực trúc lôi của súng cối nổ tung ngay giữa quân cướp.
Trương Thông đang ngủ say đột nhiên bị tiếng pháo đánh thức, nhìn doanh trại hỗn loạn, hắn ta tức giận run lên, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
Hắn ta nhanh chóng tập hợp quân tấn công lôi binh đang phóng lôi trước tường thành. Có thể hắn ta tấp hợp người của mình xông qua phía bên này.
Những cuộc tấn công bằng trúc lôi phát nổ ngay trong đám đông ngay chỗ vị trí bọn chúng đang tấn công, trong phút chốc đã chết một mảng. Không những vậy, người dân thôn Kháo Sơn còn rút lui trong khi giao tranh.
Khi bọn chúng sắp đuổi đến nơi thì người dân thôn Kháo Sơn đã rút vào tường thành.
Nhưng bọn thổ phỉ tấn công lại trở thành mục tiêu cho cuộc tấn công bằng trúc lôi trên tường thành, trong tích tắc, chúng bị đánh thì lập tức vừa bỏ chạy vừa kêu gào.
Trong số gần một nghìn người được tập hợp, gần một nửa đã chết. Cuối cùng, hắn ta thậm chí còn không chạm được vào một ngọn tóc của những người ở thôn Kháo Sơn.
Trương Thông cảm thấy vô cùng ngột ngạt, ngột ngạt đến mức muốn bỏ chạy. Nhưng hắn ta cũng không thể làm gì được.