Chuyện Châu phủ và An Ninh thất phỉ đánh giết Giang Siêu là do Trịnh An hạ lệnh, nhưng kết quả cuối cùng lại là thất phỉ tổn thất vô cùng nặng nề.
Giang Siêu lợi dụng đèo Hàn Cốc, tính kế ngược lại liên quân thất phỉ. Sau khi biết chuyện này, Trịnh An tức giận muốn điên lên.
Nhưng nào ngờ, bây giờ mới qua bao lâu chứ? Bọn họ mới vừa khởi sự, An Ninh tứ phỉ bên này gần sáu mươi ngàn quân, vậy mà khi tiến công vào thôn Kháo Sơn lại tổn thất mười ngàn người.
Trịnh An không lập tức nổi giận đã nhịn giỏi lắm rồi. Hiện giờ, nhất thời tâm phúc cũng không biết nên xử lý Giang Siêu như thế nào.
Nếu một lòng bồi dưỡng thế lực xung quanh An Ninh, lại nghĩ cách đoạt lấy Châu phủ, lấy Châu phủ làm căn cứ, kéo dài ra ngoài, sau đó lại chờ tộc Khiết Đan bên kia đánh vào Đại Triệu, dưới tình huống toàn thiên hạ đại loạn, ngày thành sự của bọn họ sắp tới.
Chỉ là, nếu như không giệt trừ Giang Siêu thì chẳng khác gì đeo kim trên lưng, nếu hắn gây chuyện gì đó sau lưng thì sẽ rất phiền toái.
Hơn nữa sức chiến đấu của quân đội riêng của Giang Siêu quá mức khủng bố. Nếu không làm tốt, có có thể khiến cơ nghiệp bọn họ vất vả lắm mới giành được từng chút, từng chút bị phá hủy, công sức bấy lâu xem như công dã tràng.
“Tạm thời đừng quản hắn, ngươi để ba người bọn Lỗ Minh chuẩn bị đi ủng hộ Thiên Lang đi, chỉ cần lấy được Châu phủ, rồi điều chỉnh lực lượng của nghĩa quân, chẳng lẽ còn không đoạt nổi một cái thôn Kháo Sơn sao!”
Thật ra lần này Trịnh An cũng không nổi giận nữa mà cố nén lửa giận trong lòng xuống, trong mắt tràn đầy âm ngoan nói.
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía tâm phúc rồi nói tiếp: “Nguyên vương kia, hắn trả lời như thế nào? Là đồng ý để hai nhà chúng ta chia đôi sở hữu Châu phủ sao? Nếu như hắn không chấp thuận thì nói với hắn rằng, nghĩa quân của chúng ta có thể công kích bọn chúng bất cứ lúc nào, bảo bọn chúng rời khỏi Châu phủ sớm đi.”
Nghe Trịnh An nói vậy, tâm phúc vội vàng trả lời: “Bẩm báo quốc công, Nguyên vương thế tử - Tống Chân đã đáp lời, nguyện ý chia đều Châu phủ cùng chúng ta. Hơn nữa hắn ta còn nói, ranh giới của Châu phủ cũng chia đôi ra, do hai chúng ta chia nhau sử dụng. Mặt khác, hắn ta mong chúng ta có thể kết thành đồng minh với Bạch Liên quân, trông coi lẫn nhau.”
Trịnh An nghe vậy, khóe miệng lộ ra chút khác thường, ánh mắt chớp động.
Tuy Nguyên vương là hoàng thân quốc thích, nhưng vì để có thể đạt được địa vị không ai sánh bằng, lại không tiếc hợp tác cùng loại phản tặc, muốn cướp đoạt chính quyền như Trịnh An.
Trịnh An cũng không biết nên nói Nguyên vương thế nào cho phải, nhưng ông ta cũng biết đối phương muốn hợp tác chỉ là tạm thời. Nếu như Đại Triệu xong đời, một khi bên kia đạt được thành quả thì người đầu tiên bị dẹp sẽ là ông ta. Ông ta cũng vậy, lúc này đương nhiên là muốn hợp tác cùng Nguyên vương, cùng hợp tác mưu cầu nghiệp lớn.
Nhưng đợi đến khi nghiệp lớn của ông ta đã thành, nhất định ông ta sẽ nghĩ cách diệt trừ Nguyên vương trước tiên. Thứ ông ta muốn không chỉ là hoàng đế của một vùng nho nhỏ thôi đâu, cái ông ta muốn chính là vị trí hoàng đế thống nhất toàn bộ thiên hạ, thậm chí là Khiết Đan tộc hiện tại đang hợp tác thì tương lai cũng sẽ trở thành kẻ địch của ông ta.
Thật ra lúc này, ông ta cũng cảm thấy hơi đáng tiếc vì đã không mời chào Giang Siêu làm việc cho mình. Nếu không, lấy thiên phú quân sự kinh người đó của hắn, tuyệt đối có thể trợ giúp ông ta đoạt được toàn bộ thiên hạ.
“Ừ, đồng ý với hắn ta, nghĩa quân của chúng ta cũng tồn vong cùng hắn. Mặt khác, sai người gia tăng công kích với Châu phủ, nhất định phải lấy tốc độ thật nhanh chiếm được Châu phủ.”
Trịnh An gật đầu với tâm phúc, trong mắt ông ta bất giác lộ ra một cỗ hào khí, cứ như ngay lập tức, toàn bộ thiên hạ sẽ bị thu vào trong túi ông ta vậy.
Đúng lúc này, có gia đinh chạy tới thông báo, hoàng đế cho gọi.
Ánh mắt Trịnh An mang vẻ khác thường nhìn vào mắt gia đinh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lí do hoàng đế triệu kiến ông ta là gì.
Rốt cuộc thì ông ta cũng đã tạo phản, cho dù ông ta chỉ thao tác phía sau màn, nhưng chuyện ông ta là trùm thổ phỉ lại là sự thật.
Lỡ như hoàng đế phát hiện ra hoạt động của ông ta, vậy thì ông ta sẽ vạn kiếp bất phục.
Nếu không phải vì muốn làm cho cho hoàng đế tin tưởng, tạo cơ hội cho con trai dẫn tộc Khiết Đan vào bên trong cửa quan, khiến toàn bộ Đại Triệu rơi vào tay giặc, ông ta cũng không mạo hiểm ở lại Kinh Đô.
Nếu Trịnh An dám tạo phản thì ông ta đã liều mạng từ lâu rồi. Dũng khí của ông ta cũng lớn hơn rất nhiều.
Ngay cả khi hoàng đế thực sự nghi ngờ ông ta hoặc ra tay chống lại ông ta, Trịnh An vẫn có đủ tự tin để trốn thoát khỏi Kinh Đô.
Chẳng qua hiện tại nhi tử của ông ta nắm giữ chưởng quân biên quan, hoàng đế tạm thời sẽ không bao giờ nghi ngờ ông ta, cũng sẽ không bao giờ ra tay đối phó ông ta.
Nếu không, hoàng đế sẽ không dám để con trai ông ta đích thân ra chưởng quân biên quan. Hơn nữa, tay trong do Trịnh An sắp xếp ở trong cung cũng không hề gửi tin tức gì nên ông ta phải thật cẩn thận, điều này chứng tỏ hoàng đế vẫn rất tín nhiệm ông ta.
Tuy rằng không biết hoàng đế điều ông ta đi để làm gì, nhưng Trịnh An vẫn một mình đi trước.
Khi Trịnh An đến ngự thư phòng của hoàng đế, ông ta được đi cùng với một số trọng thần lớn tuổi, trong đó có cả lão Tĩnh quốc công, Mộ Dung Địch và Lãnh quốc công Tô Khâm. Còn có Chu quốc công Đông Kinh đi cùng ông ấy.
Hoàng đế Đại Triệu Tống Triết ngồi ở sau long án, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt hơi mập, thân hình trung bình. Ông ta cao khoảng một thước tám.
Lúc này ông ta lo lắng nhìn bốn vị quốc công ở trước mặt, tựa hồ có chút hoang mang lo sợ.
"Các vị ái khanh, Châu phủ đang yên bình thì bị bọn thổ phỉ bao vây và giờ ở nơi đó đang báo nguy để cầu viện trợ. Đường đi biên quan cũng đang gặp nguy hiểm. Gia Luật Hồng muốn phá bỏ cửa quan Trần Cốc và đang tiến đến cửa quan Thiền Châu. Thế tử Trấn quốc công đã dẫn quân đến chiến đấu, nhưng cửa quan Thiền Châu bị bao vây, đội quân hai mươi vạn người của Trịnh thế tử có lẽ sẽ khó có thể đánh bại Gia Luật Hồng. Các vị ái khanh có thể có thượng sách nào tốt để rút lui và trấn áp cuộc nổi dậy không?
Lời vừa nói ra, phía dưới bốn quốc công đều có ánh mắt khác nhau, Tĩnh quốc công và Lãnh quốc công nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Trấn quốc công Trịnh An và Chu quốc công Đổng Kinh.
Họ định buộc tội Trịnh Anh là kẻ chủ mưu gây ra cuộc phản loạn. Cả Đại Triệu đều biết rằng Trấn quốc công là kẻ chủ mưu của cuộc phản loạn, nhưng chỉ có Tống Triết là người duy nhất không tin điều đó.
Hơn nữa, Tống Triết vô cùng tin tưởng Trịnh An, không ngần ngại để Trịnh Thế Dân dẫn quân chiến đấu chống lại đại quân Khiết Đan.
Kể từ khi Trịnh Thế Dân đến biên quan đối đầu với kẻ thù, đã rút lui ba lần liên tiếp, làm cho quân Khiết Đan ngày càng tiến gần đến bên trong Đại Triệu.
Lúc này hoàng đế vẫn không cảm thấy rằng Trịnh Thế Dân đang cố tình dẫn quân Khiết Đan tiến vào cửa quan, ngược lại còn cho rằng Trịnh Thế Dân phục vụ vì nước vì dân, đang hăng hái chiến đấu vô cùng đẫm máu.
Tống Triết thậm chí còn cảnh cáo của lão Tĩnh quốc công và Lãnh quốc công với lý do vu khống chủ tướng sẽ ảnh hưởng đến tình hình chiến tranh.
Tống Triết không biết trong lòng đang nghĩ gì, có lẽ là vì ông ta đã để cho Trịnh Thế Dân lãnh đạo quân, ông ta sợ trong triều có người vu khống sẽ làm cho Trịnh Thế Dân thất vọng và đau khổ, từ đó làm ra chuyện gì đó cực đoan.
Lúc này, Tống Triết có phần đang cố gắng lấy lòng Trịnh Thế Dân.
Đối mặt với sự ngu ngốc của Tống Triết, Tĩnh quốc công và Lãnh quốc công đã từ bỏ việc thuyết phục ông ta, bây giờ bọn họ sẽ để Tống Triết muốn làm gì thì làm, tệ nhất không làm được thì có thể bỏ chạy.
"Đẩy lùi kẻ địch thì không có thượng sách tốt, nhưng thần muốn tiến cử một vị tướng giỏi có thể đẩy lùi kẻ thù." Lúc này, Trấn quốc công nhìn Tống Triết với ánh mắt kỳ quái.
Lời nói của ông ta khiến Tống Triết có vẻ kinh ngạc.