Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng qua là, tên này có bản lĩnh như vậy sao?

Hắn ở Đại Triệu có thể lật măt như chong chóng, thay đổi chóng mặt, nhưng ở tộc Khiết Đan thì chưa chắc.

Nhưng nhớ lại lịch sử làm giàu của Giang Siêu, Gia Luật Vân Yến cũng có phần tin rồi. Trước mắt tên này chưa đến một năm, mà đã từ một kẻ vô danh trở thành người có thành tựu như vậy rồi.

Gia Luật Vân Yến không nghĩ những thứ này đều là do Giang Siêu dựa vào may mắn. Chắc chắn có thủ đoạn của hắn. Nếu chỉ nhìn vào mấy họ vệ bên cạnh Giang Siêu cũng đã là nhân tài hiếm thấy rồi.

Tuy rằng, lý do Giang Siêu đưa ra rất khiên cưỡng, nhưng Gia Luật Vân Yến cũng quyết định cược một trận, dù sao bây giờ cũng đã thế này rồi, cược hay không cũng không khác gì.

Nếu không cược, bây giờ có thể sẽ chết, nếu cược thì nói không chừng còn có thể có một chút cơ hội được sống, thậm chí có được mọi thứ mà nàng ta muốn.

“Được! Ta đồng ý, chỉ cần người có thể giúp tra trở thành nữ đế Khiến Đan thì sau này, ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi! Kể cả… Bản thân ta!”

Nàng ta nhìn chằm chằm Giang Siêu, giọng điệu quyết tâm. Nếu đã cược, thì nàng ta sẽ cược lớn một chút, cược cả bản thân mình vào.

Giang Siêu khẽ cười với Gia Luật Vân Yến, hắn tiến lên cởi trói cho Gia Luật Vân Yến.

“Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ăn một chút, đợi đến tối, ta lại cử người đưa các ngươi ra ngoài. Yên tâm, ta nhất định sẽ cho người đưa các ngươi về Khiết Đan. Còn chuyện liên lạc với người tin cậy giúp ngươi thì tự ngươi quyết định. Ta sẽ cử một vài người khác giúp ngươi. Có thành công hay không thì phải dựa vào bản thân ngươi! Đừng để ta thất vọng!”

Giang Siêu nhìn Gia Luật Vân Yến với ánh mắt kỳ lạ, quay người mở cửa phòng. Hắn phải đi sắp xếp mọi thứ.

Lúc này cũng không vội đưa Gia luật Vân Yến ra ngoài, Giang Siêu biết bây giờ người muốn giết Gia Luật Vân yến rất nhiều. Thậm chí kể cả hoàng đế và Trịnh An.

So với bản thân, chị em Gia Luật Vân Yến còn thảm hơn. Giang Siêu cũng không phải tốt bụng mà muốn giúp chị em bọn họ.

Chỉ là đúng lúc nghĩ đến có thể lợi dụng chị em này để khống chế tộc Khiết Đan, cho dù không khống chế được thì cũng có thể khiến tộc Khiết Đan nội loạn một trận, cũng không tệ lắm.

Ít nhất, tộc Khiết Đan tạm thời sẽ không có thời gian đến gây rắc rối cho hắn. Tuy Giang Siêu không chút rắc rối này, nhưng sau lưng lúc nào cũng có người nhắm vào, thì cũng có chút khó chịu.

Đợi đến tối, Giang Siêu bảo Mộ Dung Địch cử một vài người, đưa Gia Luật Vân Yến lẳng lặng ra ngoài thành. Hắn thuận tiện cử một hộ vệ đi theo.

Giang Siêu còn đưa cho Gia Luật Vân Yến phương thức chế tạo và bản vẽ của lựu đạn và thuốc nổ. Có hai thứ này, chỉ cần Gia Luật Vân Yến có chút năng lực, phát động cung biến thì cũng có thể dễ dàng đoạt lấy quyền lực trong tay.

Với sự hiểu biết về Gia Luật Vân Yến của Giang Siêu, thì nàng ta cũng có chút năng lực, bởi vì mẹ nàng ta là một nhánh lớn tộc Khiết Đan, nên thế lực ủng hộ nàng ta chắc chắn không ít.

Sở dĩ bọn họ không phát động cung biến. thứ nhất là vì không nắm chắc, thứ hai là vì không tìm được cơ hội thích hợp. Thứ ba chính là quyết tâm!

Hiện tại, Giang Siêu đã đưa cả ba thứ này đến trước mặt Gia Luật Vân Yến, nếu nàng ta không biết nắm lấy thì cũng hết cách.

Ngay sau khi Giang Siêu để ông cụ Mộ Dung cử người đưa chị em Gia Luật Vân Yến đi, Mộ Dung Minh Ý đến tìm, lúc này, vẻ mặt hắn ta có chút ngượng ngùng và cứng ngắc.

Hắn ta liếc nhìn Giang Siêu, rồi lại nhìn Tống Tiểu Nhã sau lưng. Cuối cùng, hắn ta kính cẩn hành lễ. Lên tiếng xin lỗi.

“Xin lỗi, hôm qua là tại hạ không đúng, mong cô nương thứ lỗi!”

Dù sao hắn ta cũng xin lỗi rất có thành ý, Giang Siêu cũng có chút ngạc nhiên với thay đổi của Mộ Dung Minh Ý, lúc này nhìn thấy Mộ Dung Minh ý cũng bớt vẻ ngông cuồng.

Hắn ta khiến Giang Siêu có cảm giác giống như có chút khiêm nhường, rõ ràng kính trọng Giang Siêu hơn nhiều.

“Thế tứ không cần đa lễ, ta chỉ là nha hoàn của công tử mà thôi, không nhận nổi đại lễ của ngươi! Chuyện này cứ cho qua đi!” Tống Tiểu Nhã vội nói với Mộ Dung Minh Ý.

Nàng ta vốn không nghĩ đến chuyện để Mộ Dung Minh Ý xin lỗi. Càng không nghĩ đến Mộ Dung Minh Ý lại thật sự đến xin lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK