Vị tướng đó nói với Hồ tướng quân.
Sau đó, hắn lại nói với những người lính của mình: "Các vị, hãy mở cổng, chuẩn bị chào đón đội quân Con Cháu vào thành. Nếu quân Khiết Đan tấn công cửa thành thì có chết cũng phải bảo vệ khu vực đó cho ông đây nghe chưa, tuyệt đối không cho phép bọn chúng chiếm được cửa thành."
Hắn vừa dứt lời, hàng trăm binh lính phe Đại Triệu lập tức xông về phía cổng thành, chỉ trong chớp mắt, gần một trăm binh lính Khiết Đan canh giữ ở cổng thành đã bị giết sạch.
Vị tướng kia cùng với những binh lính dưới trướng đã thành công cướp được quyền kiểm soát cửa thành. Như vậy thì dù muốn ngăn cản Tiểu Sách và những người khác, hay là để đón đám người Giang Siêu vào thành thì bọn họ cũng có quyền chủ động hơn hẳn.
Hồ tướng quân thấy cảnh này mà sững người, hắn cứ đứng đó như trời trồng, qua nửa ngày cũng chưa tỉnh lại nổi. Đến khi bình tĩnh lại được, hắn lập tức ném một cái nhìn lạnh lẽo xuống chỗ vị tướng quân kia, trong đôi mắt bừng lên sự phẫn nộ tột cùng:
"Nhạc Bằng Cử, ngươi to gan thật đấy, dám giết cả quân Khiết Đan... Ngươi..." Hắn rất muốn nổi điên, vị phó tướng đứng cạnh hắn cũng vậy.
Nhưng, vị tướng tên Nhạc Bằng Cử đã chĩa đầu thương về phía Hồ tướng quân.
"Hồ tướng quân, Nhạc mỗ sẽ coi như ngươi chưa nhìn thấy sự việc ngày hôm nay, nếu ngươi muốn ngăn cản thì đừng trách Nhạc mỗ ra tay tàn nhẫn!" Hồ tướng quân nhướn mày, lạnh lùng nhìn Nhạc Bằng Cử, nằm sâu trong đôi mắt đó là sự phẫn nộ, cùng với cơn ghen ghét đang dâng trào.
Hắn tức run cả người, nhưng hắn không dám đối đầu với Nhạc Bằng Cử. Hắn thậm chí còn không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, hắn sợ Nhạc Bằng Cử sẽ dùng cây thương trong tay tiễn hắn xuống suối vàng.
Vị này có năng lực hơn người, vũ lực cũng ném xa hắn cả đoạn dài. Nếu đối phương muốn giết hắn thì không quá ba chiêu là xong, thậm chí đến cơ hội bỏ chạy hắn cũng không có.
Bằng cách này, cổng thành Đông Hưng Quan đã bị Nhạc Bằng Cử phá tan. Quân đội Khiết Đan còn lại trong thành phố chỉ còn cách cố gắng giành lại quyền kiểm soát các cổng thành trong tuyệt vọng.
Rất nhanh sau đó, một trận chiến đẫm máu đã xảy ra ngay tại cổng thành.
Tuy rằng Nhạc Bằng Cử chỉ có hơn ba trăm binh lính, nhưng lại không hề thua kém khi đối mặt với hơn bốn trăm người quân Khiết Đan.
Quân Khiết Đan liều mạng lao qua. Binh lính dưới trướng Nhạc Bằng Cử cũng liều lĩnh vọt lại. Hai bên đao đao dính máu.
Tiếng giết chóc vang lên liên tục. Phe Nhạc Bằng Cử không chiếm nhiều ưu thế so với phe quân Khiết Đan. Hơn nữa, bởi vì cần phải thủ thành, cho nên bọn họ đang ở vào thế yếu.
Thấy đám binh lính bên mình đang chật vật đánh địch, Nhạc Bằng Cử nhảy xuống tường thành, lập tức lao vào chiến đấu.
Thấy cảnh này, trong mắt Hồ tướng quân lộ vẻ do dự, tên tướng lãnh bên cạnh hắn ta cũng lộ vẻ nôn nóng.
“Tướng quân, chúng ta không thể đợi nữa, mau phái quân chi viện đi, giải quyết xong Nhạc Bằng Cử, chúng ta vẫn còn có thể lập công chuộc tội.”
Nghe lời nói của tên tướng lãnh kia, Hồ tướng quân vốn còn đang do dự lập tức hạ quyết tâm.
“Người đâu, xông lên cho bổn tướng, bắt lấy Nhạc Bằng Cử đã phản bội và binh lính dưới trướng hắn ta, người phản kháng, giết chết không hỏi tội!”
Hồ tướng quân ra lệnh cho đám binh lính bên mình. Đám binh lính phe Hồ tướng quân nhìn nhau, tuy rằng trong mắt có vẻ không muốn, vì đây là ra tay với đồng bào của mình, lại còn phải phối hợp với quân Khiết Đan đi giết đồng đội đã từng của mình, mọi người thật sự là làm không được. Có điều, đối mặt với mệnh lệnh, đám binh lính là bọn họ lại không dám phản kháng, đành phải căng da đầu vọt lên.
Lại có thêm sáu bảy trăm binh lính Đại Triệu tham gia tấn công hơn ba trăm người Nhạc Bằng Cử.
Binh lính bên phe Nhạc Bằng Cử càng lúc càng ít. Nhưng dù có bị chém đứt tay chân, thì bọn họ cũng dùng phần tay chân còn lại đi chém giết.
Không có tay thì dùng miệng, không có miệng thì dùng đầu, để đi đánh sống chết với kẻ địch.
Cách đánh không biết xấu hổ của bọn họ khiến quân Khiết Đan có chút sợ hãi. Cửa thành ở ngay trước mắt, vậy mà bọn họ lại không thể xông qua được, từng đống từng đống thi thể chất chồng trước cổng thành. Có thi thể của quân Khiết Đan, phe Nhạc Bằng Cử và quân Đại Triệu.
Hiện giờ, phe Nhạc Bằng Cử còn chưa đến một trăm người, mà ở đối diện bọn họ thì còn khoảng tám chín trăm người.
Quân Khiết Đan có hơn hai trăm người chết, chỉ còn lại khoảng ba trăm người. Quân Đại Triệu thì cũng có gần hai trăm người chết.