Trước đó lão Ngũ còn nghi ngờ là Giang Siêu không thể bảo vệ được Mộ Dung Cung. Ông ta nào ngờ kết quả sẽ là thế này.
Dù là ông ta đi vào thì cũng không thể giải quyết xong chuyện trong một khoảng thời gian ngắn như thế.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao đại nhân nhà mình lại muốn dẫn theo thằng nhãi kia. Chỉ cần có hắn thì không có vấn đề nào là không giải quyết được.
Lúc này, Mộ Dung Cung sai đám người lão Ngũ nâng thi thể ra ngoài.
Khi nhìn thấy thi thể của Trịnh Tín và bốn gã tướng lãnh, trong mắt quân đội tây doanh tràn ngập chấn động và ngạc nhiên.
Mất đi tướng lãnh như mất đi chỗ dựa, quân đội tây doanh lập tức trở nên hoang mang lo sợ.
“Người đâu, dẫn người lên đây…” Lúc này, Mộ Dung Cung hô với bên cạnh.
Lập tức có binh lính đông doanh áp giải Trịnh Thế Kinh đi lên. Lúc này, thấy thi thể trên mặt đất, trong mắt Trịnh Thế Kinh tràn đầy vẻ chấn động và ngạc nhiên, còn có cả sợ hãi.
Hắn ta sợ tới mức xụi lơ trên đất, cả người run bần bật, phía dưới người ướt một mảng lớn.
Hắn ta rất sợ Giang Siêu và Mộ Dung Cung đột nhiên ra tay giết chết hắn ta. Lúc nãy ở bên ngoài, hắn ta còn đắc ý nghĩ Mộ Dung Cung và Giang Siêu chỉ có một con đường chết.
Bây giờ xem ra là hắn ta suy nghĩ nhiều rồi. Chỉ có một con đường chết chính là hắn ta.
“Đừng giết ta, Mộ Dung đại nhân, ta biết sai rồi, chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được!” Trịnh Thế Kinh dốc sức dập đầu nói với Mộ Dung Cung.
Hắn ta của lúc này làm gì còn dáng vẻ của con cháu thế gia. Khi đối mặt với cái chết, hắn ta cực kì chật vật, không còn một chút mặt mũi nào.
“Được, nếu ngươi muốn sống thì không cần ta phải nói ngươi nên làm gì, không nên làm gì, đúng không? Ta hỏi ngươi, chuyện Trịnh Tín có ý định mưu phản có liên quan gì đến ngươi không? Nếu có liên quan thì…”
Mộ Dung Cung cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Trịnh Thế Kinh đang ngã ngồi dưới đất với giọng điệu mang theo tính dẫn đường.
“Ta nói! Ta nói ngay đây!” Nghe vậy, Trịnh Thế Kinh vội vàng hô với quân đội tây doanh: “Trịnh Tín có ý định mưu phản, muốn giết chết Mộ Dung đại nhân. May là ta tỉnh ngộ kịp thời, mới báo với Mộ Dung đại nhân lại đây bắt người.”
Nói đến đây, hắn ta còn muốn nói nữa, nhưng lại bị Mộ Dung Cung sai người kéo đi. Có những lời vừa rồi của Trịnh Thế Kinh là đủ để đặt tội cho Trịnh Tín rồi.
Ngay cả công tử nhà Trấn Quốc công cũng nói vậy thì có ai sẽ không tin. Đương nhiên, chỉ có đám binh lính mới tin, chứ đám tướng lãnh kia có hơn phân nửa đều biết nguyên nhân.
Chỉ là bọn họ bị kẹp ở giữa cũng khó xử, kết quả tốt nhất là bo bo giữ mình.
“Đại nhân, bọn ta đều bị Trịnh Tín lừa gạt, xin đại nhân xem rõ, bọn ta sẵn lòng nghe theo lệnh của đại nhân.” Sáu gã tướng lãnh còn lại vội vàng quỳ xuống.
Những người còn lại trong tây doanh thấy sáu vị tướng lãnh quỳ xuống thì cũng quỳ xuống theo.
Bọn họ vốn chỉ làm việc theo lệnh. Tướng lãnh đứng đầu bên mình đã chết, đương nhiên là phải nghe lệnh vị quan có chức vị cao nhất châu phủ rồi, lại nói người ta cũng là lãnh đạo trực tiếp của quân châu phủ.
“Tốt lắm, hợp nhất tây doanh và đông doanh, lập tức dời trại vào đông doanh, tiến hành đổi quân!” Mộ Dung Cung gật đầu.
Nếu muốn khống chế tây doanh thì phải khống chế một cách hoàn toàn. Và hợp nhất hai doanh là cách tốt nhất. Làm vậy cũng có thể đề phòng tây doanh bằng mặt không bằng lòng với ông ta.
Về phần Hoàng Thành, ông ta không thèm quan tâm. Dù cho đối phương vạch tội ông ta là không nghe theo hổ phù, tự mình điều động quân châu phủ, thì ông ta cũng không sợ.
Dù sao thì hiện giờ ông ta chỉ cần báo với triều đình là Trịnh Tín muốn tạo phản, rồi chế tạo một vài chứng cứ giả, ngay cả Hoàng Thành cũng có thể bị liên lụy.
Có khi Hoàng Thành còn vì chuyện này mà sẽ gặp rắc rối.
Về phần chứng cứ, có công tử vô dụng là Trịnh Thế Kinh ở đây thì chắc là có thể hỏi ra được khá nhiều chuyện.
Giang Siêu đứng bên cạnh nhìn Mộ Dung Cung làm việc, hơi thay đổi ánh mắt.
Ông già này ngoài miệng nói muốn nhờ mình giúp đỡ. Thực tế là các cách làm của ông ta đều chu đáo chặt chẽ, không hề có sơ hở.
Ngoài cần mình làm tay đấm ra thì gần như không có khi nào hỏi ý kiến của mình.
Giang Siêu không quan tâm mấy thứ này. Mộ Dung Cung có thể tự giải quyết cũng coi như đỡ tốn đầu óc của hắn.
Hắn chỉ cần giải quyết chuyện phiền phức của mình là được.
Mộ Dung Cung để hai vị tướng lãnh và binh lính ở lại để giám sát việc di chuyển doanh trại của tây doanh.
Ngoài ra, Mộ Dung Cung còn bắt hết đám cấp dưới trung thành của Trịnh Thế Kinh và Trịnh Tín.
Ông ta từng sắp xếp người ở tây doanh, nên hiểu rõ tình huống tây doanh như lòng bàn tay.
Sau khi hoàn toàn giải quyết xong chuyện tây doanh, ông ta dẫn theo Trịnh Thế Kinh và hàng chục phạm nhân, cùng với Giang Siêu đi về thành Ninh Châu.
Mới vừa vào thành, ông ta liền tách ra với Giang Siêu, chạy về phủ nha. Ông ta muốn hỏi chứng cứ từ trong miệng Trịnh Thế Kinh trước khi Hoàng Thành vạch tội ông ta với triều đình.
Ông ta đã đắc tội Trịnh An rồi nên không định kiêng dè nữa. Dù lần này không thể giết được Trịnh An thì ít nhất cũng có thể làm cho Trịnh An bị hoàng đế nghi ngờ.
Loại kết quả này có thể sẽ làm Trịnh An tạo phản trước thời gian dự định.
Đây cũng là điều mà Mộ Dung Cung mong muốn. Trịnh An tạo phản trước thời gian dự định, chắc chắn sẽ không có chuẩn bị đầy đủ và hạ thấp xác suất thành công.
Cho dù hoàng đế muốn gây phiền phức cho ông ta, ông ta lại chỉ cần dẹp yên phản loạn, thì phiền phức đâu còn tính là phiền phức nữa.
Trên đường trở về, Mộ Dung Cung đã nói với Giang Siêu là ông ta đã giải quyết xong chuyện tộc Dạ Lang, gửi công văn đi huyện An Ninh, đồng thời phái người đi tộc Dạ Lang.
Sau khi chào tạm biệt Mộ Dung Cung, Giang Siêu đi về phía Minh Nguyệt Lâu.
Tuy rằng hắn mơ hồ cảm thấy Tô Nguyệt Nhi có liên quan đến Hoàng Thành và Nguyên Vương, nhưng mà hắn vẫn muốn đi hỏi rõ ràng. Với giao tình hiện nay của hắn và Tô Nguyệt Nhi, hắn tin chắc rằng Tô Nguyệt Nhi sẽ nói cho hắn biết.
Nếu không thì Giang Siêu đi dùng tên của Tô Nguyệt Nhi vẽ chân dung Tô Nguyệt Nhi để làm gì? Hắn làm vậy là để kéo gần mối quan hệ với Tô Nguyệt Nhi hơn nữa.
Rốt cuộc con gái đều thích mấy thứ này.
Lúc này, phủ trấn phủ sử, Hoàng Thành giật mình đứng dậy, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. Mật thám mới báo với hắn là Mộ Dung Cung dùng tốc độ cực nhanh đoạt được quân đội tây doanh quân Tĩnh An.
Ông ta tức giận lại bực bội. Quân Tĩnh An có ba quân, ông ta chỉ nắm được một quân, hai quân còn lại là thế lực của Mộ Dung Cung và Trịnh An. Ông ta vẫn luôn muốn đoạt được một trong hai quân.
Đương nhiên, ông ta muốn đoạt được quân của Mộ Dung Cung hơn. Rốt cuộc nếu quân của Trịnh An bị đoạt đi thì sẽ ảnh hưởng đến việc tạo phản của Trịnh An.
Nhưng nếu có thể đoạt được thì ông ta cũng sẽ không khách sáo.
Có điều, dù thế nào thì ông ta cũng không ngờ rằng Mộ Dung Cung đã làm được chuyện này trước, lại còn dùng chưa tới nửa ngày.
Sau khi biết đại khái, trong mắt ông ta hiện lên vẻ chấn động và thù hận dày đặc.
Lại là Giang Siêu làm hỏng chuyện tốt của ông ta. Giang Siêu hại con của ông ta thành dáng vẻ kia, còn thắng hơn ba mươi vạn từ con ông ta. Đến tận bây giờ ông ta còn đang nghĩ phải báo thù như thế nào.