Dù là đồ ngốc cũng biết trong cốc xúc xắc có bao nhiêu điểm.
Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình không biết hắn muốn làm gì.
Ngay cả đám người Mộ Dung Minh Hiên cũng cảm thấy là Giang Siêu cố ý nhường cho bọn họ. Nếu bọn họ đoán đúng ở ván thứ hai, thì chỉ còn một ván cuối cùng để quyết định thắng thua.
Nếu ván cuối cùng Giang Siêu không đoán đúng thì hắn sẽ thua.
Tuy rằng, có vẻ như là Giang Siêu có thể nghe được điểm xúc xắc, nhưng chắc gì lần nào cũng có thể nghe đúng, thế nào cũng sẽ có lúc đoán sai thôi.
“Hai ba năm, mười điểm.” Tên thanh niên không hề do dự, mở miệng là nói ra, thậm chí còn sốt ruột mà đi mở cốc xúc xắc.
Có điều, khoảnh khắc cốc xúc xắc được mở ra, mọi người đều cực kì ngạc nhiên.
Một bốn sáu, mười một điểm.
Hóa ra hai ba năm ban đầu, không hiểu sao lại biến thành một bốn sáu.
Trước cửa nội viện, trên mặt Tống Ninh Tuyết lộ ra ý cười. Quả nhiên, Giang Siêu chưa từng làm nàng thất vọng. Nàng mơ hồ đoán được là Giang Siêu dùng ám kình để di chuyển xúc xắc.
Còn Mộ Dung Chỉ Tình thì nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt là lạ, đôi mày cũng hơi nhíu lại.
“Ninh Tuyết muội muội, vị tiên sinh do muội mời đến từng làm gì vậy? Tiên sinh dạy học? Hay là danh nhân gì đó?” Nàng ta quay đầu, bình tĩnh hỏi Tống Ninh Tuyết.
Nghe vậy, trái tim Tống Ninh Tuyết đập thình thịch lên. Chắc là vì Giang Siêu biểu hiện quá lóa mắt, nên khiến Mộ Dung Chỉ Tình nghi ngờ Giang Siêu xuất thân phố phường, chỉ biết đánh cuộc.
Đệ đệ nàng ta vốn không giỏi học hành, nếu còn đi mời một vị lão sư xuất thân côn đồ chợ búa thì đệ đệ nàng ta sẽ càng thêm vô dụng.
“Giang tiên sinh là cử nhân, vì không muốn làm quan nên vẫn luôn ở ẩn tại nhà buôn bán văn phòng tứ bảo. Muội vô tình thấy được văn chương của Giang tiên sinh, mới nhớ đến chuyện dì nhờ muội tìm lão sư. Có điều, biểu tỷ cứ yên tâm đi, văn chương của Giang tiên sinh tuyệt đối xuất sắc.”
Tống Ninh Tuyết vội vàng giải thích. Nếu để biểu tỷ hiểu lầm Giang Siêu, không mời hắn làm lão sư thì kế hoạch của hắn sẽ thất bại.
Đến lúc ấy, hắn sẽ khó đi vào phủ tri châu lần nữa.
Lại nói đi điều tra vào ban đêm thì cũng có chút phiền phức.
Phủ tri châu vốn có hộ vệ, buổi tối có gác ngầm, xui xẻo là sẽ bị phát hiện ngay.
“Thế hả? Xem ra tỷ phải đi gặp vị tiên sinh kia một lần.” Mộ Dung Chỉ Tình mặt mày lạnh lẽo, bước chân đi lên phía trước.
Trong đình hóng gió, Giang Siêu nhìn năm người Mộ Dung Minh Hiên, lạnh nhạt nói: “Bây giờ các ngươi phục chưa?”
Hắn vừa dứt lời, Mộ Dung Minh Hiên liền hồi hồn lại, mặt mày lập tức lộ vẻ vui mừng.
Hắn không hề có vẻ buồn bực khi thua, ngược lại còn tràn đầy phấn khích.
“Phục phục, tiên sinh, đệ tử nhận lỗi với ngươi, đệ tử bái ngươi làm thầy…”
Bốn người bên cạnh cũng rất vui mừng, gật đầu xin lỗi liên tục, mặt mày tràn đầy vẻ nhiệt tình.
Mộ Dung Minh Hiên đã khuỵu gối định quỳ với Giang Siêu. Nhưng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Về chuyện bái sư, tạm thời đừng sốt ruột. Nếu đã đánh cuộc, đương nhiên là phải thắng hai ván trong ba ván mới tính thắng. Bây giờ mới là ván thứ nhất, sao chưa gì đã xác định thắng thua rồi?”
Giọng nói vừa dứt, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết bước vào đình hóng gió, đi sau là vài nha hoàn và hai nữ hộ vệ của Tống Ninh Tuyết.
“Tỷ! Sao ngươi lại tới đây!?” Mộ Dung Minh Hiên thấy Mộ Dung Chỉ Tình thì vô thức rụt đầu, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhìn dáng vẻ chuột thấy mèo của hắn ta, dường như rất sợ vị tỷ tỷ này của mình.
“Ngươi còn có mặt mũi hỏi hả? Tối qua đi suốt đêm không về, nương lo lắng cả đêm không ngủ được nên bệnh rồi.” Mộ Dung Chỉ Tình trừng Mộ Dung Minh Hiên.
Sau đó, nàng ta nhìn lướt qua bốn người khác. Đám người mới vừa rồi còn mang vẻ ăn chơi lập tức sợ tới mức rụt đầu, không dám nhìn thẳng vào Mộ Dung Chỉ Tình.
“Còn bốn người các ngươi nữa, lại đi dạy hư Minh Hiên nữa thì cứ chờ đòn roi của bổn tiểu thư đi!”
“Chỉ Tình tỷ, bọn đệ không dám, bọn đệ chỉ tụ tập tâm sự rồi thảo luận bài vở, chứ không làm gì nữa hết.” Bốn người vội vàng giải thích.
Mộ Dung Chỉ Tình không quan tâm đến bọn họ. Nàng ta dời tầm mắt sang Giang Siêu, ánh mắt lạnh lẽo hơn vài phần.
“Giang tiên sinh, tiểu nữ thay đệ đệ đánh cuộc ván tiếp theo, ngươi cảm thấy ổn không?”
Nghe vậy, Giang Siêu thầm cười khổ. Hắn đoán được vì sao Mộ Dung Chỉ Tình hùng hổ chạy tới đòi đánh cuộc với hắn.
Chắc là cô nàng này coi hắn là lưu manh đường phố, không đuổi hắn ra khỏi phủ tri châu là vì nể mặt Tống Ninh Tuyết.
Nàng ta muốn dùng đánh cuộc để Giang Siêu biết khó mà lui, đồng thời muốn dùng đánh cuộc để kiểm tra học thức của Giang Siêu.
“Chỉ Tình tiểu thư, xin mời… Chúng ta đánh cuộc gì ở ván thứ hai? Hay là Chỉ Tình tiểu thư ra đề đi…”
Giang Siêu mỉm cười nói với Mộ Dung Chỉ Tình, không hề có vẻ bực bội khi nghe giọng điệu gắt gỏng của nàng ta.
Phong độ thể hiện từ hắn khiến Mộ Dung Chỉ Tình hơi thay đổi ánh mắt, mặt mày vốn dĩ lạnh băng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Tiên sinh nói vậy thì tiểu nữ không khách sáo nữa. Nghe nói tiên sinh tài cao, hay là chúng ta đối câu đối đi. Tiểu nữ ra vế trên, tiên sinh đối vế dưới. Ta ra ba câu đối, chỉ cần tiên sinh đối đúng hai câu là sẽ tính tiên sinh thắng.”
Nàng ta gật đầu với Giang Siêu, rồi nhìn hoa sen trong hồ, lại nhìn sang đàn chim vờn bay bên cạnh, đảo mắt liền nói: “Thủy trung liên hoa đóa đóa khai.”
Dứt lời, nàng ta nhìn về phía Giang Siêu với vẻ đắc ý. Câu đối của nàng ta trông có vẻ bình thường, nhưng lại rất khó để đối đúng được.
Nhất là từ “đóa đóa” kia, nó bổ trợ cho từ “liên hoa” đứng trước. Muốn đối ra vần, hai câu đối còn phải cân nhau, thì rất là khó khăn.
Mọi người đều nhìn Giang Siêu.
Tống Ninh Tuyết hơi căng thẳng. Nếu Giang Siêu không đối được thì sẽ không có đường làm lão sư nữa.
Mộ Dung Minh Hiên cũng rất căng thẳng. Bởi vì Giang Siêu giỏi chơi xúc xắc, cho nên hắn ta định nhận Giang Siêu làm lão sư. Đây là lần đầu tiên hắn ta thật lòng muốn bái sư.
Đương nhiên, mục đích của hắn ta không phải vì học tập tri thức, mà là vì học bản lĩnh chơi xúc xắc của Giang Siêu.
Nhưng hắn ta cũng biết, mình có thể bái sư hay không, còn phải xem Giang Siêu có thể thắng tỷ tỷ hắn ta hay không.
Trong sự chờ mong của mọi người, Giang Siêu nhìn đàn chim én đang bay đối diện, không chút nghĩ ngợi nói: “Lương thượng yến tử song song phi.”
Hắn vừa đối xong, mọi người xung quanh lập tức giật mình ngạc nhiên nhìn hắn.
Nhất là Mộ Dung Chỉ Tình, Giang Siêu gần như là đối ngay sau khi nàng ta vừa dứt lời, lại còn đối rất có vần.
Cho dù không tính là hoàn mỹ, nhưng cũng đã rất hay rồi.
Nàng ta nhìn chằm chằm Giang Siêu một cái, rồi nhìn sang hoa sen bên kia, đảo mắt nói: “Hướng hiểu hồng liên khai tịnh đế.”