Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng nhạc du dương phối với những câu thơ dễ nghe chất chứa ý cảnh xa xăm khiến người ta có loại cảm giác đau thương. Toàn bộ Minh Nguyệt Lâu đều đang say mê trong ca khúc.

Một vài người nghe bất giác rơi nước mắt đầy mặt, dường như có thể thấy được cảnh bản thân mình lẻ loi tự rót tự uống ở kia.

“Bài thơ gì vậy? Dường như chưa từng nghe. Chẳng lẽ là hoa khôi Tô Nguyệt Nhi làm? Có ai mang bút theo không? Mau… chép lại bài thơ đi!”

“Tú bà, mau lấy giấy bút ra, sao có thể không chép lại một bài thơ hay đến thế chứ? Thật không ngờ hoa khôi Tô Nguyệt Nhi của chúng ta lại có tài như vậy. Không hổ là hoa khôi số một Minh Nguyệt Lâu!”

“Chắc là bài thơ hôm nay sẽ gây chấn động toàn bộ phủ Ninh Châu ngày mai… ha ha… Đúng là không uổng công tới Minh Nguyệt Lâu một chuyến! Tú bà, mau mang rượu lên, tiểu sinh muốn ‘Cất chén mời trăng sáng, mình với bóng là ba’!”

Bởi vì tiếng đàn hát của Tô Nguyệt Nhi mà mọi nơi trong Minh Nguyệt Lâu đều ầm ĩ hẳn lên.

Hoàng Bá Long đang tìm kiếm Giang Siêu cũng thay đổi ánh mắt. Gã dừng bước, nhìn theo hướng tiếng hát truyền đến, trong mắt hiện lên vẻ say mê, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, quay người dẫn đám cấp dưới ra ngoài.

Gã tìm ở đây lâu rồi mà vẫn không thấy người, chắc là Giang Siêu đã chạy trốn rồi. Nếu còn ở đây lãng phí thời gian nữa thì thật sự là chẳng có ý nghĩa gì hết.

Hôm nay gã thua mấy chục vạn lượng, thua luôn cả giấy nợ. Bây giờ gã cần phải nghĩ cách bàn giao với ông già nhà gã khi trở về nhà.

Hoàng Bá Long vừa đi, Tô Nguyệt Nhi cũng vừa lúc dừng đàn. Nàng hỏi Giang Siêu với vẻ đắc ý: “Giang công tử, ngươi thấy sao?”

“Rất hay… rất dễ nghe, Tô tiểu thư không hổ là thông thạo cầm kỳ thi họa, tại hạ cảm thấy không bằng.” Giang Siêu gật gật đầu, lên tiếng khen ngợi.

Tuy rằng tài đàn hát của Tô Nguyệt Nhi rất giỏi, nhưng mà Giang Siêu còn đang bận suy nghĩ chuyện của Hoàng Bá Long, cho nên chỉ khen ngợi qua loa rồi thôi.

Nghe vậy, trên mặt Tô Nguyệt Nhi hiện lên vẻ bất mãn và tức giận. Nàng đàn hát cả buổi chỉ vì muốn nghe vài câu thật lòng khen ngợi của Giang Siêu.

Vậy mà Giang Siêu chỉ khen ngợi qua loa vài câu là sao hả?

“Giang công tử, ngươi đang chê kỹ thuật đàn của Nguyệt Nương hả? Nguyệt Nương đang tức giận đấy nhé, nếu ngươi không thể làm Nguyệt Nương vừa lòng thì hừ… Nguyệt Nương sẽ lập tức gọi Hoàng Bá Long lên đây.”

Giang Siêu nở nụ cười khổ, đứng dậy đi qua, ra hiệu cho Tô Nguyệt Nhi bước ra, rồi ngồi xuống trước đàn tranh.

Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu đàn bài “Mong người dài lâu” ở kiếp trước.

Giang Siêu vừa đàn vừa nói với Tô Nguyệt Nhi: “Tô tiểu thư biết Giang Siêu Giang công tử, chắc là cũng biết Thủy Điệu Ca Đầu, trăng sáng bao lâu có, đúng không? Vậy để tại hạ phối nhạc cho Tô tiểu thư đi. Không biết Tô tiểu thư có bằng lòng thể hiện giọng hát của mình lần nữa không?”

Nghe vậy, đôi mắt Tô Nguyệt Nhi sáng bừng lên. Nhìn bộ dáng của nàng, có vẻ là nàng rất thích thơ từ và âm nhạc.

Giang Siêu đàn du dương dễ nghe, cách gảy đàn điêu luyện hơn cả nàng. Nàng nghe mà đôi mắt sáng lấp lánh.

Giang Siêu nhanh chóng đàn xong cả bài. Lúc này, hắn dừng đàn, quay đầu lại hỏi ý của Tô Nguyệt Nhi.

Thấy ánh mắt của Giang Siêu, Tô Nguyệt Nhi lập tức lộ vẻ vui sướng, gật mạnh đầu.

Tuy rằng nàng chưa từng hát giai điệu này, nhưng với một người ngâm mình trong đàn hát nhiều năm như nàng mà nói là không khó để hát phối đàn một bài thơ quen thuộc.

Thậm chí khi Giang Siêu đàn xong lần thứ nhất, nàng đã có thể nắm được nhịp điệu, nhẹ nhàng ngân nga vài câu.

Nghe nàng ngân nga câu hát, Giang Siêu thầm khen ngợi thiên phú của Tô Nguyệt Nhi.

Hắn gật đầu với nàng, bắt đầu gảy tiếng đàn đầu tiên.

Tô Nguyệt Nhi vội vàng hát theo. Ngay từ đầu, Giang Siêu đàn hơi chậm, rốt cuộc dù thiên phú của Tô Nguyệt Nhi có cao hơn nữa thì cũng không thể vừa nghe là biết hết.

Theo tiếng đàn dần vang, nàng càng lúc càng quen thuộc nhịp đàn, càng lúc càng hát trôi chảy, thậm chí giọng điệu còn có vẻ vui sướng.

Nàng không kiềm được cất cao tiếng hát vài phần. Toàn bộ Minh Nguyệt Lâu lại nghe được tiếng hát êm tai của nàng, bản nhạc tuyệt vời chợt xuất hiện, và cả bài thơ nghe nhiều nên thuộc kia nữa.

“Trăng sáng bao giờ có? Nâng chén hỏi trời cao. Chẳng hay trên đây cung khuyết. Đêm đó nhằm năm nao? Rắp định cưỡi mây lên đến. Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc. Cao ngất lạnh lùng sao?”

Mọi người nghe một cách say mê. Bọn họ dường như không thể ngờ rằng bài thơ kia còn có thể được hát ra bằng một giọng ca tuyệt vời như vậy.


Tô Nguyệt Nhi càng hát càng vui sướng, ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu càng lúc càng sáng ngời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK