Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ một trăm người, thế mà khiến họ tiến không được, lùi cũng không xong.

Tiến lên! Không tiến được, phải lùi! Bị một trăm người ép lui, hắn ta biết để mặt mũi vào đâu đây! E là sau này hắn ta sẽ trở thành trò cười của người khác mất.

Vả lại, mục đích hắn ta tới đây là toàn bộ thôn Kháo Sơn, nếu cứ như này rồi bỏ đi, hắn ta không cam tâm!

"Đội cung thủ bắn tên, bộ binh tiến lên cho lão tử, nhóm binh cầm khiên cũng lên! Toàn quân ép lên! Ông đây không tin, toàn quân xuất kích mà còn không phá được một cái phòng tuyến nho nhỏ này."

Cuối cùng Gia Luật Thanh phát cáu rồi, lúc mới đến trong lòng hắn ta tràn đầy cảm giác coi thường và khinh miệt, hắn ta nghĩ cho toàn quân xuất kích thế này mất mặt hắn ta quá.

Nhưng bây giờ, hắn ta lại không thể không tự vả mặt, không thể không cho toàn quân ra trận, bị hơn một trăm quân thù trước mặt bức cho phải để toàn quân ra trận.

Trong chớp mắt, mưa tên bắn một lượt về phía địch, trong khoảnh khắc mưa tên bay tới, quân Con Cháu trốn hết vào trong chiến hào.

Mưa tên bao trùm toàn bộ trận địa. Trong lúc nhất thời, bọn họ không đi ra được.

Dù sao thì mưa tên ở đối diện cũng rất ghê gớm. Đi cùng mưa tên tới đây còn có đội binh cầm khiên và bộ binh. Kỵ binh ở áp trận sau cùng. Đây là muốn toàn quân tiến lên tiêu diệt trận địa của bọn họ.

Mắt thấy quân địch càng ngày càng tấn công nhiều, mắt trung đội trưởng hiện lên nét lạnh lùng, hắn ta nói với vài chiến sĩ trong đó:

"Mọi người đi kéo ba cái đại bác, bắn vài quả pháo vào mặt trận cung thủ cho ông đây. Công kích mìn trúc chuẩn bị, đợi khi kẻ địch đi vào cự li bắn, bắn chết mẹ nó luôn! Bọn họ muốn phá vỡ trận địa của ông đây, ông đây sẽ cho họ biết thế nào là sợ hãi!"

Theo phân phó của trung đội trưởng, các chiến sĩ nhanh chóng vào vị trí.

Tuy bên ngoài mưa tên như trút, nhưng căn bản không có ảnh hưởng đến chúng quân Con Cháu đang ở dưới chiến hào. Pháo, mìn trúc, đại bác đều được cất ở dưới đây.

Mưa tên không gây tổn hại được, bọn họ chưa dùng đến những thứ này là vì nếu dùng những cái này ngay từ đầu thì sẽ lộ hết các át chủ bài.

Đối với bọn họ mà nói thì sẽ rất bất lợi, át chủ bài được tung ra từng chút một, thì mới giết được càng nhiều địch hơn.

Cho dù bọn họ chỉ có hơn một trăm người, bọn họ cũng phải kéo kẻ địch đối diện chết ở đây.

Gia Luật Thanh nhìn quân Con Cháu bị mưa tên ép cho không thể đi ra ngoài, khuôn mặt hắn ta tỏ vẻ trào phúng và đắc ý. Sức chiến đấu của quân Con Cháu mạnh thì có mạnh, nhưng quân số ít, binh chủng chỉ có một loại thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Muốn chặn hắn ta ở đây, đúng là nói chuyện viển vông, hắn ta cho toàn quân ra trận thì hơn một trăm người này cũng chỉ là gà đất chó ngói thôi (gà đất chó ngói: gà làm bằng đất, chó làm bằng ngói, ẩn dụ nói đồ giả không có giá trị thực tế). Hắn ta thuận tay cũng xử lý được.

Vẻ mặt hắn bất giác hiện ra vẻ đắc ý, ánh mắt nhìn trận địa phía trước tràn đầy vẻ châm chọc.

Nhưng mà hắn ta cũng đang cảm thấy kỳ lạ, bên mình đã tấn công khoảng hai khắc đồng hồ rồi, thế mà quân Con Cháu đối diện vẫn chỉ có hơn một trăm người ra trận.

Thế này mà không có viện binh tới, quả thực có hơi kỳ lạ, điều này khiến cho hắn ta không kìm được nói thầm trong lòng. Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại nghĩ chắc là binh lực của quân Con Cháu còn ít hơn tưởng tượng của hắn ta, nên căn bản không phái được nhiều binh lực qua đây.

Nếu mà có viện binh tới viện trợ cho phòng tuyến thứ nhất đây, phòng tuyến thứ hai sợ là sẽ không có người, một khi phòng tuyến thứ nhất bị phá, khả năng đằng sau sẽ không phòng thủ được nữa.

Nghĩ tới đây, hắn ta lại càng đắc ý hơn, chỉ cần giải quyết hơn một trăm quân Con Cháu trước mặt, vậy có khi tiến vào thôn Kháo Sơn sẽ dễ như bay.

Nghĩ đến chuyện sắp đoạt được toàn bộ mọi thứ ở thôn Kháo Sơn, hắn ta đắc ý đến cực điểm, toàn thân rất là sảng khoái.

Nhưng đúng vào lúc hắn ta đang đắc ý, bất thình lình, mấy tiếng nổ phát ra từ trong trận địa quân Con Cháu, tiếp đó là những quả cầu lửa bắn về phía mình.

Còn chưa đợi hắn ta phản ứng lại, những quả cầu lửa kia đã nở hoa trên mặt trận của cung thủ, trong chớp mắt, hơn một trăm cung thủ đã bị nổ chết.

Tình huống này khiến cho đám cung thủ trợn tròn mắt, và cũng khiến cho Gia Luật Thanh há hốc mồm. Đù mé chuyện gì thế này! Còn có loại hỏa lôi uy lực thế cơ á!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK