Bên kia, sau khi thoát ra khỏi bao vây, Gia Luật Thanh hoảng hốt chạy trối chết. Vài tên tướng lãnh chạy theo hắn ta đều còn rất sợ hãi.
Lúc bọn họ mới chạy ra được một đoạn, bọn họ thấy một đoàn người mênh mông cuồn cuồn đi tới. Thấy quân kỳ bên kia, trong mắt Gia Luật Thanh và vài tên tướng lãnh đều hiện lên vẻ vui mừng.
Đoàn người chính là năm vạn đại quân của Trần Nhân. Bọn họ đi từ phủ Đại Danh đi tới phủ Ninh Châu.
Trần Nhân không đi tấn công phủ Ninh Châu, bởi vì không thể nào đánh được phủ Ninh Châu. Hơn nữa, mục tiêu của bọn họ là thôn Kháo Sơn.
Nếu đi lãng phí thời gian tấn công phủ Ninh Châu thì sẽ mất nhiều hơn được. Lại nói có thể đánh được phủ Ninh Châu hay không cũng là một vấn đề.
Và nếu để thế lực khác đoạt được thôn Kháo Sơn trước thì phiền phức lắm.
Vậy nên Trần Nhân theo sau Gia Luật Thanh chạy tới nơi này.
Trần Nhân đang nghĩ tới chuyện mình có đi chậm hơn Gia Luật Thanh một bước hay không. Có điều, cho dù Gia Luật Thanh có đoạt được thôn Kháo Sơn trước thì cũng không sao cả.
Dù sao thì hắn ta cũng có năm vạn đại quân. Gia Luật Thanh có muốn phản kháng thì phải nhìn xem năm vạn đại quân của hắn ta có đồng ý hay không.
Hơn nữa, đội quân mà Gia Luật Thanh dẫn theo cũng là quân đội dưới tay hắn ta. Gia Luật Thanh muốn làm phản, cũng phải xem bọn họ có đồng ý giúp đỡ Gia Luật Thanh hay không.
Nghĩ đến chuyện sắp đoạt được thôn Kháo Sơn, và mình có thể lập công lớn cho Trịnh An, tương lai phong vương bái tướng là đương nhiên, trong lòng hắn ta liền tràn đầy vui sướng.
Có điều, khi hắn ta đang mơ mộng về tước vị trong tương lai, hắn ta chợt thấy vài con ngựa đang lao nhanh về phía đại quân bọn họ.
Trần Nhân vội vàng ra lệnh cho cấp dưới chuẩn bị tiếp chiến. Cung tên thủ đã chuẩn bị sẵn sàng, đang định bắn tên về phía đối diện thì thấy trong đám kỵ binh đang lao tới có người hô to “đại soái”.
Từ xa nhìn lại, Trần Nhân nhận ra người dẫn đầu là Gia Luật Thanh, đi sau là đám tướng lãnh của hắn ta.
Hắn ta cực kì khó hiểu. Đáng lẽ hiện giờ Gia Luật Thanh đang tấn công thôn Kháo Sơn, thậm chí là đã đoạt được thôn Kháo Sơn rồi mới đúng chứ? Sao Gia Luật Thanh lại chạy tới đây làm gì?
Chẳng lẽ là đánh được thôn Kháo Sơn, rồi biết mình đang tới đây, mới cố ý chạy tới báo tin? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Trần Nhân vui sướng đến cực điểm.
Hắn ta có chút sốt ruột muốn đi nhìn thôn Kháo Sơn. Hắn ta muốn nhìn xem rốt cuộc trong thôn Kháo Sơn có loại vũ khí bí mật nào mà có thể khiến quân Con Cháu có sức chiến đấu mạnh đến thế kia.
Hắn ta còn chưa kịp vui mừng thì thấy Gia Luật Thanh và đám tướng lãnh chật vật lao tới, trong mắt bọn họ vẫn còn sót lại vẻ sợ hãi dày đặc.
Vẻ mặt kia khiến Trần Nhân cảm thấy không ổn.
“Đại soái! Ngươi nhất định phải báo thù cho các tướng sĩ quân tiên phong!” Thấy Trần Nhân ra hiệu, Gia Luật Thanh đi lên trước mặt Trần Nhân, mặt mày giận dữ nói.
Trần Nhân cực kì ngạc nhiên. Gia Luật Thanh nói vậy là sao?
Báo thù cho các tướng sĩ quân tiên phong? Mẹ nó, ngươi dẫn theo một vạn người đi tấn công thôn Kháo Sơn, trong khi thôn Kháo Sơn chỉ có chưa đến năm nghìn người, lúc ấy ngươi còn thề son sắt là có thể dễ dàng đánh được thôn Kháo Sơn.
Bây giờ ngươi lại chạy tới trước mặt ta kể khổ, mẹ nó còn chỉ dẫn có vài người trở về, ý ngươi là sao hả? Quân tiên phong của ta đâu?
Trong lòng Trần Nhân dâng lên lửa giận. Hắn ta lạnh lùng nói với Gia Luật Thanh: “Quân sư, quân tiên phong của bổn soái đâu? Vì sao chỉ có vài người các ngươi trở về? Những người còn lại đâu?”
Giọng nói lạnh băng của Trần Nhân khiến cho đám người Gia Luật Thanh đều thay đổi sắc mặt. Bọn họ ngạc nhiên nhìn Trần Nhân, cả buổi không biết nên đáp lại như thế nào.
Gia Luật Thanh mở miệng muốn nói, lại không biết nên nói từ đâu.
Hắn ta dẫn một vạn người đi tấn công thôn Kháo Sơn, cuối cùng chỉ có hắn ta chạy trở về, một vạn người đều chết hết ở thôn Kháo Sơn. Mẹ nói ai dám tin lời này?
“Đại soái, cách đánh của quân Con Cháu thôn Kháo Sơn rất kỳ lạ, vũ khí cũng rất đáng sợ, uy thế ngập trời, bọn ta gần như chỉ có bị đánh, chứ không đánh lại được, các huynh đệ đều ngã xuống dưới cái loại vũ khí quỷ dị kia.”