Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên tướng lãnh kia đắc ý nói xong, đợt bắn nổ đầu tiên cũng dừng lại. Gã vội vàng đi lên tường thành xem xét tình hình thương vong.

Qua một đợt bắn phá, tuy rằng mọi người đều kịp chạy trốn, nhưng vẫn còn hơn một trăm người thương vong.

Đối phương nhắm bắn chính xác khiến binh lính bảo vệ thành giật mình sợ hãi. Phần lớn binh lính chết đi đều là do bị đạn pháo bắn trúng.

Cho dù có trốn trong góc tường thành thì đạn pháo cứ như là có mắt, nhắm nổ ngay chỗ bọn chúng trốn.

Bọn chúng làm sao biết được là pháo binh nhắm ngay chỗ bọn chúng mà bắn. Nếu không phải bọn chúng cũng có chút năng lực thì chắc là số lượng thương vong còn lớn hơn nữa.

Tướng lãnh nhìn thi thể binh lính, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ. Còn chưa đụng đến kẻ địch mà đã chết hơn một trăm người rồi.

Nếu đối phương vẫn cứ tiếp tục bắn nổ thì năm nghìn người bọn chúng chưa đủ cho người ta bắn chết nữa.

Có điều, gã cảm thấy đạn pháo của đối phương sẽ không nhiều đến mức có thể đánh sập tường thành. Nếu không thì dù thành trì của bọn chúng có vững chắc hơn nữa, cũng sẽ không chống được các đợt bắn nổ kia.

Bên này, đợt bắn nổ đầu tiên đã khiến cho quân bảo vệ thành phải đi cầu viện, Nam Minh Đồ thấy vậy thì cho dừng bắn.

Chỉ cần đạt tới mục đích là được, chứ nếu lại tiếp tục bắn thì sẽ chỉ lãng phí đạn pháo thôi. Hiện nay kỹ thuật sản xuất đạn pháo có phần tăng lên, nhưng cũng không chống nổi cho sự lãng phí.

Bên kia, mười hai đội quân cũng đã đi vào vị trí của mình. Bắc Quỳnh Phương dẫn một đội hai nghìn chiến sĩ tộc Dạ Lang canh giữ đường đi cầu cứu của thành thứ nhất.

Bắc Quỳnh Phương lựa chọn một nơi mai phục tốt nhất, địa hình dạng chữ V, trông như là một cái túi.

Hắn không cho hết đội quân đi mai phục, mà chỉ cho một nghìn người mai phục ở phía trước, một nghìn người còn lại thì chuyển ra phía sau.

Một nghìn người này dùng để chặn đường lui của viện binh. Chỉ cần dồn hết đám viện binh vào địa hình dạng túi kia là có thể dùng hết đội quân hai nghìn người bao sủi cảo bọn chúng.

Chỉ là muốn dùng hai nghìn người đi bao sủi cảo bảy nghìn người thì hơi khó. Nhưng địa hình mà Bắc Quỳnh Phương lựa chọn lại là địa hình rất có lợi cho trận chiến.

Chỉ cần bảo vệ tốt mặt trận là sẽ hình thành trạng thái đóng cửa đánh chó. Đừng nói là hai nghìn đánh bảy người, cho dù có là hai nghìn đánh hai mươi nghìn, thì cũng có thể giết hết kẻ địch.

Thời gian dần trôi qua, khi Nam Minh Đồ bắt đầu tấn công thành, thành thứ nhất gửi tin cầu cứu, đến khi Đông Ly Ưng cho người thả chạy binh lính cầu cứu, đã qua gần sáu giờ.

Sau tòa thành trì gần nhất đã chạy tới. Đúng như suy đoán của Đông Ly Ưng, tòa thành nào cũng gần như kéo hết quân đi.

Tổng binh lực của sáu tòa thành trì là hơn ba vạn, còn chưa tính thêm sáu tòa thành trì khác đang trên đường tới đây. Chiến thuật của bọn chúng có thể là tòa thành thứ nhất giữ chân quân Con Cháu, bọn chúng đến đây bao vây quân Con Cháu.

Cho dù tướng lãnh thành thứ nhất chỉ thấy có hai nghìn quân Con Cháu tấn công thành, nhưng mà bọn chúng cũng không lo là quân Con Cháu không ở đây.

Gã đoán là quân Con Cháu đang núp ở phía sau, thậm chí đa số quân Con Cháu có thể đã chạy tới các thành trì khác nhau, tốt nhất là quân Con Cháu đi tấn công thành đi.

Các tướng lãnh của các tòa thành trì khác cũng có cùng suy nghĩ như gã. Bọn chúng nhìn có vẻ tới cứu viện, thực tế là muốn nhân cơ hội đánh bất ngờ quân Con Cháu, chặn đường quân Con Cháu muốn đánh lén các thành trì, rồi tiêu diệt các đội quân phân tán của quân Con Cháu.

Lúc này, tướng lãnh thành thứ tư sắp đối mặt với Bắc Quỳnh Phương đang lãnh quân chạy về phía thành thứ nhất. Bọn chúng hành quân với tốc độ cực kì nhanh chóng.

“Tướng quân, chúng ta phải chạy tới nơi quân Con Cháu nhất định phải đi qua nếu muốn mai phục đánh lén chúng ta rồi nhắm bắn bọn họ hả? Nhưng mà có khi nào quân Con Cháu đã đi vòng ra phía sau chúng ta rồi không?”

Trên đường hành quân, một vị phó tưởng hỏi chủ tướng.

“Ngươi cảm thấy quân Con Cháu có năng lực này hả? Chưa nói tới chuyện có mười ba thành cùng nhau trông coi, các thành canh phòng hỗ trợ lẫn nhau, chỉ nói tới chuyện lần này chúng ta gần như là cùng nhau dẫn quân đi, dù quân Con Cháu có vòng đường nào thì cũng sẽ gặp đội quân chúng ta. Ngươi nói xem khi ấy bọn họ phải làm sao để thoát khỏi sự bao vây của chúng ta?”

Trên mặt chủ tướng hiện lên vẻ đắc ý. Gã khinh thường mà nhìn ra phía trước, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ. Chỉ cần đi thêm một đoạn đường nữa là có thể tới nơi tốt nhất để mai phục quân Con Cháu.

Khi ấy, gã sẽ cho người đi tìm hiểu tình hình kẻ địch, rồi lại bố trí chiến lược.

Tốt nhất là quân Con Cháu chia quân đi đánh các thành, vậy thì bọn chúng sẽ tiêu diệt các đội quân được chia ra của quân Con Cháu ở trên đường đi.

Chỉ là cái khả năng này không lớn lắm, nhưng cũng không thể loại bỏ có khả năng này. Bây giờ gã sẽ chuẩn bị sẵn hai kế hoạch, một là quân Con Cháu sẽ dẫn binh đánh lén các thành trì của bọn chúng, hai là quân Con Cháu sẽ dốc hết quân đánh thành thứ nhất, muốn đánh được thành nhất trong thời gian ngắn nhất có thể.

Vị trí hiện giờ của gã cho phép gã bắt đầu kế hoạch. Nếu thật sự không được thì bên phía thành thứ nhất vẫn còn có thể kiên trì được mấy ngày nữa.


Khi ấy sẽ có mười hai thành tới đây, dùng bảy vạn binh bao vây tiêu diệt ba vạn binh của quân Con Cháu, vậy thì sẽ có nhiều phần thắng hơn nữa, bởi vì binh lực bên này nhiều hơn gấp đôi binh lực bên kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK