Chương 83: Đầu tư vào tộc Dạ Lang
Gã vốn cho rằng lần này mang người nhiều, Giang Siêu nhất định chỉ có một con đường chết.
Nhưng không ngờ vừa mới bắt đầu bọn chúng đã tử thương hơn một nửa.
Nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của Giang Siêu cùng Đông Ly Nguyệt, bọn chúng ban đầu còn có lòng tin giết sạch bọn Giang Siêu thì lúc này đã xoay người bỏ chạy.
Lúc này nếu không đi thì chắc chắn chỉ có một con đường chết.
Tại thời điếm tấu thoát, bốn người còn lại bắn vài phi tiêu vào những người đang nằm trên mặt đất.
Những người bị Đông Ly Nguyệt điểm huyệt lúc nãy lập tức bị diệt khẩu.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Giang Siêu lóe lên sự tức giận. Đám người này thật sự đủ tàn nhân, để không lưu lại tai họa mà sẵn sàng giết chết người của mình.
Thấy mấy người chạy trốn, Tổng Tiểu Nhã chuẩn bị đuổi theo nhưng lại bị Giang Siêu ngăn lại.
“Giặc cùng đường chớ đuổi!”
Nơi này rừng rậm, sơ hở một cái liền có thể bị lạc. Nếu đuổi theo còn có thể rơi vào mai phục của bọn chúng.
Mặt mũi Tống Tiểu Nhã tràn đầy tức giận, nhung cũng chỉ có thế từ bỏ.
Thế nhưng Giang Siêu đã ghi nhớ hai tên gia đinh này rồi, chỉ cần tìm được cơ hội, hắn sẽ không chút do dự đem bọn chúng chém giết.
“Lần này là ngươi thua, nhớ kỹ những gì ngươi đã hứa với ta, đừng có nuốt lời đó.” Đông Ly Nguyệt nhìn Giang Siêu, trên mặt nở nụ cười tươi rói.
Mười một người bị đánh gục, cô hạ gục sáu người, Giang Siêu giết năm người.
“Có chơi có chịu, nói đi, cô muốn thế nào?” Giang Siêu bất đắc dĩ đưa tay về phía Đông Ly Nguyệt.
“Bây giờ ta còn chưa nghĩ ra. Khi nào nghĩ xong sẽ nói cho ngươi biết.” Đông Ly Nguyệt làm mặt quỷ với Giang Siêu, sau đó cười khúc khích.
Nàng lúc này giống như một cô gái nhỏ đáng yêu, thiếu đi cảm giác lạnh lùng bức người của phong thái nữ vương.
Giang Siêu nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn có một chút kỳ lạ khó tả.
Đúng lúc này, có tiếng người từ phía bên kia truyền đến.
Nam Minh Phong cùng với Bắc Quỳnh Thạch mang theo người của tam đại tộc thị đến đây. Khi nhìn thấy thi thể đầy đất, vẻ mặt bọn họ liền trở nên kinh ngạc.
“Đây là…”
■’Chúng tôi vừa bị ám sát, có mấy tên đã tẩu thoát. Cần phải tra xem bọn họ là ai.” Đông Ly Nguyệt nói.
Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Thạch nghe vậy thì liếc nhìn nhau. Mặc dù không biết tại sao Giang Siêu và Đông Ly Nguyệt lại gặp phải sát thủ, nhưng bọn họ cũng không có thời gian để truy cứu mà liền vội vã xem xét thi thể.
Khăn che mặt trên thi thể sát thủ liền bị kéo xuống, lộ ra một gưong mặt xa lạ. Nhung từ lồ tai của bọn chúng vẳn có thế phán đoán là người của tộc Dạ Lang.
“Nhất định là người của Tây Phong Minh. Ông ta không muốn Tiểu Nguyệt tham gia tranh cử vị trí tộc trướng. Chủ ý của ông ta
rất khéo ra. Sợ là sau khi diệt trừ Tiểu Nguyệt xong là sẽ đến hai lão già chúng ta đó.” Ánh mắt Nam Minh Phong cực kỳ giận dữ.
Hiển nhiên, ông hiếu rõ Tập Phong Mình và biết những chuyện mà ông ta có thể làm.
Những gì Đông Ly Nguyệt biết, hai người bọn họ làm sao có thể không biết.
Thậm chí là thân phận của Giang Siêu bọn họ cũng có thể biết. Nhưng những gì Giang Siêu làm khiến bọn họ có thái độ tử tế với Giang Siêu.
Chí cần Giang Siêu không phá vỡ mối quan hệ vi diệu này, không nói về việc nhập tịch thì mọi người có thể tiếp tục hòa thuận như hiện tại.
Tuy nhiên, nếu thật sự nói về việc nhập tịch thì cũng không biết hai vị tộc trưởng của hai tộc thị của tộc Dạ Lang này sẽ có phán úng như thế nào.
“Không được, chuyện này nhất định phải đi đối chất với Tây Phong Minh. Nếu ông ta thật sự ờ sau lưng làm ra thủ đoạn hèn hạ thì chúng ta sẽ truất bỏ hắn khỏi vị trí trưởng lão của tộc.” Vẻ mặt Bẳc Quỳnh Thạch cũng tràn đầy tức giận.
Đông Ly Nguyệt nghe vậy thì liền lắc đầu.
“Vần còn một phần tư tộc nhân dưới trướng Tập Phong Minh. Nếu ông ta bị đuổi sẽ khó tránh khỏi việc ông ta mang theo những tộc nhân này gây rối. Hơn nữa, bây giờ chủng ta tìm ông ta để đối chất, nếu ông ta một mực không thừa nhận thì chúng ta cũng không thể làm gì được. Chuyện này chỉ có thể tạm thời xem như chưa từng xây ra.”
Không phải nàng không muốn giải quyết Tây Phong Minh, nhưng chuyện này thật sự rất khó giải quyết. Cho dù ba tộc thị lớn của bọn họ hợp lực cũng không thể giải quyết được.
Dù sao Tây Phong Minh cũng nẳm trong tay một phần tư tộc Dạ Lang. Nếu thật sự ông ta dẫn dắt những tộc nhân này chống đối lại với ba tộc thị còn lại, không khéo sẽ dẫn đêh một trận gió tanh mưa máu ở tộc Dạ Lang.
Đông Ly Nguyệt không muốn thấy chuyện như vậy xây ra nên hiện tại chỉ có thế nhẫn nhịn.
“Chuyện này, rồi sẽ có biện pháp giải quyết.” Ánh mât Giang Siêu lộ ra vẻ kỳ quái.
Nếu hắn thật sự muốn xây dựng tộc Dạ
Lang thành đại bản doanh thì chuyện nội bộ nhất định phái giải quyết.
Tên Tây Phong Minh này hiển nhiên là đã cấu kết với hai tên gia đinh, thậm chí có thể đã thông đồng với Trấn Quốc Công – Trịnh An.
Các nhân tố không ổn định như vậy, tất nhiên phải được loại bỏ.
Chỉ là, trước mắt còn chưa phải thời điểm mà thôi.
Đám người nghe được lời nói của Giang Siêu thì chỉ có thể bất lực lắc đầu.
Giang Siêu báo người thu dọn thi thể rồi bắt đầu chí dạy người của tộc Dạ Lang làm như thế nào thu hoạch nhựa cây.
Người của tộc Dạ Lang vẫn thường xuyên tiếp xúc với cây cao su, phương pháp thu hoạch nhựa cây của Giang Siêu dạy một lần liền hiểu.
Đợi đến khi dạy cho đám người hái nhựa cây xong thì Giang Siêu mang theo Giang Vân và Tống Tiếu Nhã đi theo Đông Ly Nguyệt trờ về tộc Dạ Lang.
Đông Ly Nguyệt một mực quấn lấy Giang Siêu, muốn hẳn dạy cho nàng cách
điều chế nước hoa cùng xà phòng thơm.
Giang Siêu cũng không có ý định giấu diếm gì. Dù sao thì sau này hẳn cũng định xem nơi này như đại bản doanh.
Trước hết cứ để cho Đông Ly Nguyệt hiểu được ưu thế của tộc Dạ Lang trước, sau đó lại nói về chuyện hợp tác sẽ đơn giản hơn nhiều.
Hắn cũng không sợ Đông Ly Nguyệt sau khi biết được phương pháp liền trở mặt không quen biết.
Đông Ly Nguyệt không phải là người như vậy. Còn nữa, nếu Đông Ly Nguyệt còn muốn hợp tác lâu dài thì sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Trong lúc dạy Đông Ly Nguyệt, Giang Siêu khẽ nói với nàng:
“Tiểu nguyệt, nếu như ta đầu tư vào tộc Dạ Lang, xây dựng một số xướng sản xuất để cho người của tộc Dạ Lang làm việc, ta trà tiền thì cô cảm thấy thê’ nào? Ngoài xương nước hoa và xà phòng này, chúng ta cũng có thế xây dựng một xưởng dệt, phụ nữ nhàn rồi cũng có thế đêh xưởng làm kiếm tiền. Còn nữa, trên núi có rất nhiều quặng khoáng sản có thể biến thành ngân lượng, chỉ cần cô chịu
ủng hộ ta!”
Giải quyết vấn đề mưu sinh của tộc nhân tộc Dạ Lang còn tốt hơn nhiều so với dạy phương pháp điều chế cho Đông Ly Nguyệt.
Xây dựng công xưởng là việc làm thiết thực nhất.
Vì Giang Siêu đã quyết định xây dựng nơi này thành đại bán doanh cho nên đây là thời điểm tốt để bắt đầu thực hiện.
Đông Ly Nguyệt nghe vậy thì nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
Nàng vốn định tự học kỹ thuật này từ Giang Siêu, sau đó sẽ dạy lại tộc nhân của mình để cho bọn họ có thê’ mưu sinh.
Nhưng như vậy thì e là rất lộn xộn, hơn nữa những vật phẩm này sau khi tạo ra nếu không thể bán ra ngoài thì cũng là vô dụng.
Còn Giang Siêu không chỉ nắm giữ kỹ thuật trong tay mà còn có đường dây tiêu thụ.
Chưa kể Giang Siêu vừa đề cập đêh việc xây dựng nhà xưởng và các ngành nghề khác.
Thay vì đế tộc nhân tự mình mò mầm, tốt hơn là để cho Giang Siêu phụ trách mọi thứ. Toàn bộ tộc Dạ Lang chỉ cần góp người
là được.
Không cần bỏ ra quá nhiều tâm tư liền có thể kiếm được tiền, vậy tại sao nàng cần phải phí tâm tư thêm vào đó?
Vả lại, nếu Giang Siêu thật sự đặt tâm tư ờ đây thì nàng còn lo lắng chuyện tộc Dạ Lanq khônq nquvên V sao?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK