Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hiền chất, ngươi cảm thấy bây giờ ta nên khống chế Tây Doanh thế nào?” Mộ Dung Cung thúc ngựa tiến về phía trước, cách xa đội ngũ phía sau, quay đầu nhìn Giang Siêu, nói.

Theo sau ông ta là người đàn ông trung niên và hai vị tướng lĩnh khoảng ba mươi tuổi.

Thực lực của hai vị tướng quân này rất phi phàm, thế nhưng lúc đầu có cấp bậc của Ám kình, mặc dù có chênh lệch với những người có cùng độ tuổi trung niên nhưng tuyệt đối có thể coi là cao thủ hạng hai.

Những người đạt đến Ám Kình sơ kì có thể được gọi là cao thủ hạng hai.

Trong số những cao thủ hạng hai cũng có cấp bậc cao và thấp.

Nếu thực lực của một người đạt đến cảnh giới Ám Hí đỉnh phong, thì đã gần với cao thủ hạng nhất. Nếu là ở cấp bậc Hóa Cảnh thì có thể xưng là cao thủ hạng nhất.

"Không phải bá phụ đã sẵn sàng dùng chính mình làm mồi nhử sao? Chẳng qua kế hoạch của ngươi có hơi mạo hiểm."

Giang Siêu nhìn Mộ Dung Cung, khẽ lắc đầu. Hắn và Mộ Dung Chỉ Tình đoán được kế hoạch này nên hắn mới chạy đến đây.

Mộ Dung Cung cứ như vậy đi tới Tây Doanh, không phải là đầu óc có vấn đề, mà do ông ta đoán được người ở Tây doanh nhất định sẽ ra tay với mình.

Bắt được Trịnh Thế Khinh chỉ có thể buộc Tây doanh tội tạo phản, khi đợi được phán quyết từ kinh thành, có lẽ hoa cúc cũng tàn rồi.

Hiện tại cách nhanh nhất để kiểm soát Tây doanh là trực tiếp dùng chuyện của Trịnh Thế Kinh để gây sức ép cho họ.

Mặc kệ Trịnh Tín có phản kháng hay không, kết quả cuối cùng vẫn là bắt hắn ta lại. Đương nhiên, kết quả tốt nhất chính là Trịnh Tín phản kháng.

Chỉ khi đó ông ta mới có thể lấy cớ và lý do để giết Trịnh Tín.

Mộ Dung Cung không chỉ muốn bắt Trịnh Tín, nếu muốn kiểm soát Tây doanh hoàn toàn, phải tận dụng cơ hội để nhổ bỏ những thuộc hạ đáng tin của Trịnh Tín ở đó.

"Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng trước mắt đây là cách nhanh nhất để khống chế Tây doanh. Bây giờ hiền chất đã đến, chẳng phải cũng đồng ý với kế hoạch của ta sao? Hơn nữa, có hiền chất ở đây, lão phu cảm thấy kế hoạch này sẽ thành công."

Mộ Dung Cung mỉm cười với Giang Siêu, trong giọng nói có chút tự tin.

Giang Siêu nghe vậy thì nhìn thật sâu vào mắt Mộ Dung Cung, lão già này mạnh hơn hắn tưởng tượng nhiều.

Ít nhất ông ta cũng dám lấy thân mình làm mồi nhử dù biết có nguy hiểm, loại quyết đoán này, người bình thường không làm được.

Cũng giống như Mộ Dung Cung, Trịnh Tín có lẽ đang tìm cơ hội để giết ông ta.

Đừng nói Mộ Dung Cung là người đứng đầu một phủ, cho dù ông ta có là hoàng đế, vào thời khắc mấu chốt trước khi khởi binh này, chỉ cần có thể có lợi cho phe mình, họ sẽ không ngần ngại ra tay.

Mộ Dung Cung muốn nhân cơ hội này để thăm dò suy nghĩ của Giang Siêu.

Khoảng nửa giờ sau, họ rời khỏi thành và đến Tĩnh An, nơi dừng chân của quân Tây doanh. Phía trước, cờ của đại doanh đang tung bay, tiếng hò hét truyền từ trong ra.

Rất nhiều binh lính đang luyện tập, nhìn từ động tác chỉnh tề của bọn họ, quân Châu phủ cũng không đến nỗi nát như tưởng tượng.

Ít nhất, những binh sĩ trước mắt đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, tác phong quân đội rất tốt, chiến lược chắc hẳn không hề tầm thường. Còn việc họ không thể đánh lại đám thổ phỉ trên núi, hoặc là họ không đánh hết sức, hoặc người chỉ huy không chỉ đạo đúng đắn.

Nhìn thấy nhóm người Mộ Dung Cung đến, tiếng kèn hiệu trong quân doanh vang lên. Ngay lập tức, những binh lính đang huấn luyện nhìn về phía này như gặp kẻ địch mạnh.

Khi nhìn thấy bọn họ đều là quân lính Đông doanh, tất cả đều ngạc nhiên, như không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tuy nhiên, những binh lính này vẫn nhanh chóng tập hợp lại và chờ đợi mệnh lệnh.

Ở bên kia, nhóm người Mộ Dung Cung vừa đến trước quân doanh, đã có hơn chục tướng lĩnh ra đón họ trước cổng quân doanh. Người đi đầu là một người đàn ông vạm vỡ.

Trên người hắn ta toát ra uy thế kinh người, thực lực ngang ngửa với người đàn ông trung niên bên cạnh Mộ Dung Cung.

Hầu hết khoảng chục tướng bên cạnh vị tướng này đều ở độ tuổi ba mươi, khí tức trên người không yếu, có hai ba người ở cảnh giới Ám Kình sơ kì, ngoài ra còn có một số người đang ở cấp bậc Minh Kính hậu kỳ và đỉnh phong.

"Không biết Mộ Dung đại nhân tới đây, mạt tướng Trịnh Tín không thể tiếp đón từ xa, mong đại nhân thứ lỗi!" Đứng đầu là người trung niên vạm vỡ Trịnh Tín, hắn ta chắp tay nói với Mộ Dung Cung.

“Nghênh đón từ xa thì không cần, Trịnh tướng quân, chúng ta vào trong lều nói chuyện đi!” Mộ Dung Cung đưa tay ra cắt lời của Trịnh Tín, bình tĩnh nói.

Nghe vậy, Trịnh Tín liếc nhìn binh lính ở phía sau Mộ Dung Cung, trong mắt có gì đó khác thường, nhưng hắn ta nhanh chóng nhìn thấy Trịnh Thế Kinh đang bị trói giữa đoàn binh lính.

Trong mắt đột nhiên lóe lên một tia lạnh lùng, hắn ta làm như không nhìn thấy, vội vàng cười nói: “Nếu đã như vậy thì Mộ Dung đại nhân, mời đi theo mạt tướng.”

Hắn ta làm động tác mời, khi Mộ Dung Cung đi tới, hắn ta quay đầu nháy mắt với các tướng lĩnh bên cạnh.

Trong chốc lát, người đàn ông trung niên đi theo Mộ Dung Cung bị ngăn cản, hai vị tướng quân khác của Đông doanh cũng bị chặn lại.

Biểu hiện của người đàn ông trung niên tên Lão Ngũ và hai vị tướng quân khác vô cùng phẫn nộ, tức giận nói: "Các ngươi có ý gì?"

"Không có ý gì cả, quy tắc của quân doanh, người không liên quan, không được phép bước vào quân doanh, ai trái lệnh, chém..." Một vị tướng quân dưới quyền Trịnh Tín lạnh lùng nói với Lão Ngũ.

"Ta là thị vệ bên cạnh đại nhân, tại sao ta lại là người không liên quan? Ngươi muốn làm gì?" Lão Ngũ tức giận nói.

Nếu không đi theo Mộ Dung Cung, ông ta sợ Mộ Dung Cung sẽ gặp nguy hiểm.

Mặc dù Trịnh Tín có vẻ rất hào phóng khi để Mộ Dung Cung vào quân doanh, nhưng rõ ràng hắn ta muốn Mộ Dung Cung vào quân doanh một mình.

"Đại nhân vào quân doanh có công vụ, ngươi chỉ là một thị vệ thì có thể làm gì chứ? Hơn nữa, ở Tây doanh này của ta, ngươi còn sợ đại nhân gặp nguy hiểm sao? Ngươi coi thường binh lính của Tây Doanh sao?”

Vị tướng ngăn cản họ lạnh lùng nói, trong giọng nói lộ ra một chút tức giận.

Hắn ta nói xong, một nhóm binh lính bên cạnh hừ lạnh, một cỗ sức mạnh vô hình hướng về phía Lão Ngũ.

Lão Ngũ thấy đối phương muốn áp đảo mình, ngay lập tức, ông ta và hai vị tướng quân Đông doanh khác ở bên cạnh đều muốn nổi cơn thịnh nộ. Họ không dám để Mộ Dung Cung một mình mạo hiểm.

Tuy nhiên, đúng lúc này, Mộ Dung Cung lạnh lùng nói: "Lão Ngũ, các ngươi đợi ở bên ngoài, để sư gia đi cùng ta là được rồi!"

Nói đến đây, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Tín.

Nghe vậy, Trịnh Tín lại muốn nói gì đó nữa. Hắn ta muốn Mộ Dung Cung đi vào một mình, rồi tìm cớ giết ông ta.

Tuy bây giờ, mặc dù đã chặn người của Mộ Dung Cung lại, nhưng ông ta vẫn dẫn một sư gia theo mình vào trong.

Hắn ta biết nếu còn ngăn cản lần nữa thì sợ sẽ không thể giải thích được, lỡ như Mộ Dung Cung phát hiện ra điều gì đó, không vào trong nữa thì hắn ta muốn giết người cũng không giết được

Chưa kể ở đây còn có hộ vệ của Mộ Dung Cung, cho dù không có thì giết Mộ Dung Cung trước công chúng cũng rất khó giải thích.

Ở chỗ không người, hắn ta tùy tiện tìm lí do, người khác sẽ không chứng thực được.

"Mộ Dung đại nhân, xin mời..." Trịnh Tín lạnh nhạt liếc nhìn Giang Siêu, lại nói với Mộ Dung Cung.

Trong mắt hắn ta, Giang Siêu chỉ là một sư gia, một thư sinh yếu đuối mà thôi, ho dù có được vào trong đi chăng nữa, hắn ta ra tay với Mộ Dung Cung, sư gia này cũng không thể làm gì được.

Đến lúc đó, hắn ta cũng chỉ giết thêm một người nữa mà thôi, một Giang Siêu nhỏ nhoi không đáng để hắn ta quan tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK