“Bốp! Là do trí nhớ của ngươi kém hay là do ngươi không muốn trả lời ta?” Giang Siêu lạnh nhạt nói.
Cái tát này khiến Hầu Đào càng thêm ngu người. Hắn ta không hiểu ý của Giang Siêu, mặt mày tràn đầy mờ mịt nhìn Giang Siêu. Thấy ánh mắt của Giang Siêu, hắn ta vô thức lắc đầu.
“Ta nói rồi, ngươi thua cũng đừng chơi xấu, ngươi không chơi xấu nổi trước mặt ta. Ngươi muốn tiếp tục chơi xấu cũng được, dù sao thì ta sẽ tiếp tục đánh tới khi nào ngươi nhận phạt mới thôi.”
Giang Siêu lạnh lùng nhìn hắn ta, nói ra lời với giọng điệu lạnh băng, ngay sau đó lại là một cái tát.
Bốp!
Cái tát này mạnh tay hơn cái tát vừa rồi, Hầu Đào bị tát gần như ngất xỉu. Hắn ta gật đầu liên tục với Giang Siêu, cầu xin: “Đừng đánh nữa, ta nhận phạt… ta nhận phạt…”
Đối mặt với một Giang Siêu đột nhiên trở nên hung ác, hắn ta thật sự sợ hãi. So với Giang Siêu, hắn chỉ là một công tử bột vô dụng, sao có thể là đối thủ của Giang Siêu.
Giang Siêu lạnh lùng nhìn hắn ta một cái. Sau đó, Giang Siêu ném hắn ta xuống đất, lạnh nhạt nói: “Bắt đầu đi, đừng để ta chờ lâu, tính tình ta không tốt, nếu lại tức giận thì sẽ không dễ dàng nguôi giận nữa.”
Giọng điệu lạnh băng của Giang Siêu làm cho Hầu Đào rùng mình. Hắn ta vội vàng nằm sấp xuống đất giả vờ làm chó. Tuy rằng trong mắt hắn ta tràn đầy không cam lòng, giận dữ và miễn cưỡng, nhưng mà hắn ta vẫn mở miệng nói: “Gâu… ta là chó… Gâu… ta là chó… Gâu… ta là chó…”
Hắn ta sủa ba tiếng liên tiếp, còn nói liên tiếp ba câu “ta là chó”.
Mọi người nghe vậy thì cười ầm lên, nhìn về phía Hầu Đào với ánh mắt tràn đầy giễu cợt.
Lúc nãy Hầu Đào cực kì kiêu căng muốn dạy dỗ Giang Siêu, nào ngờ kết quả cuối cùng lại là chính mình nhận hết.
Hiện giờ hắn ta đã mất hết mặt mũi, trở thành trò cười cho toàn bộ văn nhân châu phủ, danh tiếng tổn hại hoàn toàn, coi như là thân bại danh liệt.
Sắc mặt đám người đi theo Hầu Đào trở nên cực kì khó coi.
Hầu Đào bò dậy từ trên mặt đất, quay người định bỏ đi. Lúc này, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ xấu hổ, buồn bực và giận dữ.
Có điều, đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Có chuyện gì vậy, Hầu huynh? Ta mới đến muộn một lát thôi mà sao huynh lại chật vật thế này?”
Mọi người đều nhìn theo hướng truyền đến tiếng nói. Một người chen ra từ trong đám người, đi sau là hai gã binh sĩ.
Hắn ta cầm quạt xếp, phong thái hơn người. Mọi người vội vàng nhường đường cho hắn ta, ai cũng tỏ vẻ cung kính.
Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, trên mặt Hầu Đào lập tức lộ vẻ vui mừng. Hắn ta bước nhanh lên nói: “Trịnh huynh, huynh tới đúng lúc lắm, thằng nhãi kia nhục nhã ta, còn buộc ta quỳ xuống học chó sủa, huynh nhất định phải đòi lại công bằng cho tiểu đệ!”
Nói đến đây, hắn ta quay đầu nhìn Giang Siêu với vẻ đắc ý: “Nhãi ranh, bổn thiếu nhớ kỹ mối thù ngươi nhục nhã bổn thiếu. Bây giờ huynh đệ ta tới, hắn chính là tham mưu tướng quân quân châu phủ! Bây giờ ngươi xin lỗi bổn thiếu, dập đầu ba cái với bổn thiếu, có khi bổn thiếu sẽ tha cho ngươi, nếu không bổn thiếu sẽ làm cho ngươi ăn cơm tù!”
Có người chống lưng, Hầu Đào trở nên cực kì kiêu ngạo. Thái độ nói chuyện của hắn ta rất giống lưu manh, làm gì xứng với cái danh công tử thơ họa song tuyệt.
Thật ra thì có một số người rất gì và này nọ trước mặt người khác, còn sau lưng thì nhân phẩm bẩn không chịu nổi. Hầu Đào chính là điển hình của loại người này.
Nghe lời nói của Hầu Đào, mọi người vô thức lộ vẻ khinh thường và giận dữ với hắn ta. Nhân phẩm của người này tệ quá đi!
Rõ ràng là hắn ta gây chuyện trước, sau đó thì chơi xấu, bây giờ lại giành đi mách lẻo. Mọi người thật sự là lần đầu tiên thấy loại người vô sỉ như vậy, ngay cả mặt mũi cũng bỏ hết.
Ai cũng lo lắng nhìn về phía Giang Siêu.
Người tới là Trịnh Thế Kinh – tham mưu tướng quân quân Tĩnh An châu phủ. Hắn ta là người có thực quyền trong quân đội, nếu cứ đổ bừa một tội nào đó cho Giang Siêu thì Giang Siêu sẽ phải ăn khổ rồi.
Lúc mọi người đang cho rằng người trẻ tuổi trước mắt sắp xui xẻo, thì lại thấy khi Trịnh Thế Kinh nhìn về phía Giang Siêu, Trịnh Thế Kinh trợn to đôi mắt, hét lên: “Giang Siêu! Sao lại là ngươi?”
Hắn ta vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên và chấn động. Còn Hầu Đào thì ngơ ngẩn nhìn về phía Giang Siêu, giật mình nói: “Giang Siêu?”
“Trịnh huynh, có phải là huynh nhận sai người rồi không? Hắn thật sự là… Giang Siêu hả?” Hắn ta vội vàng quay đầu nhìn Trịnh Thế Kinh, mở miệng hỏi lại.
Sắc mặt Trịnh Thế Kinh cực kỳ khó coi. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù khuôn mặt của hắn có hóa thành tro thì bổn thiếu cũng quen biết.”