Nghe vậy, Hầu Đào giận dữ rồi lại không dám lên tiếng. Rốt cuộc là hắn ta đã từng nói để mọi người làm trọng tài.
Tất cả mọi người đều nói là Giang Siêu thắng. Cho dù hắn ta có ngụy biện thì cũng vô dụng và chỉ mất mặt nhiều hơn nữa.
“Hừ… đừng đắc ý, mới chỉ là ván thứ nhất thôi, còn có hai ván nữa, chưa biết ai thắng ai thua đâu.” Hầu Đào hừ lạnh một tiếng, mặt mày đầy vẻ khinh thường.
Nghe vậy, Giang Siêu lạnh nhạt nói với hắn ta: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chỉ có ván thứ hai, sẽ không có ván thứ ba.”
Giang Siêu vừa dứt lời, Hầu Đào lập tức ngạc nhiên. Nhưng mà hắn ta cũng hiểu ý trong lời của Giang Siêu.
Nếu Giang Siêu lại thắng thêm một ván thì sẽ không cần so ván thứ ba.
Nghĩ vậy, sắc mặt hắn ta càng thêm khó coi. Hơn nữa, trong mắt hắn ta cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Giang Siêu có kỹ xảo vẽ tranh lợi hại như vậy, hắn ta thật sự không có nắm chắc thắng được đối phương, chưa kể tới việc Giang Siêu làm thơ cũng rất hay.
“Ván thứ hai chúng ta thi vẽ chân dung. Có điều, lần này ngươi tự chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh.” Hầu Đào lạnh lùng nói với Giang Siêu.
Hắn ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức bất mãn nhìn hắn ta. Mọi người đều cảm thấy hắn ta keo kiệt, nói đúng hơn là vô sỉ.
Bảo Giang Siêu tự chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh? Mẹ nó có khác gì làm khó người ta chứ?
Bọn họ là vì vẽ tranh mới đi chơi xuân. Còn Giang Siêu không phải là vì vẽ tranh mới đi chơi xuân. Ngươi bảo hắn đi đâu tìm dụng cụ vẽ tranh?
Thằng nhãi này chắc là muốn lợi dụng sơ hở trong quy tắc để thắng Giang Siêu một ván. Cả ba cô gái đều lộ vẻ mặt tức giận.
Các nàng không ngờ rằng Hầu Đào lại vô sỉ đến mức như thế. Hắn ta đã không chịu thua thì còn đòi so cái gì?
Tống Ninh Tuyết định mở miệng mắng. Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi cũng định nói thay Giang Siêu.
Có điều, các nàng còn chưa kịp nói thì Giang Siêu đã lạnh nhạt nói: “Không sao cả. Thật ra thì mấy loại thuốc màu của ngươi ta dùng không thuận tay lắm, không cần cũng được thôi.”
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn về phía hắn, cả buổi không hồi hồn lại được.
Hắn nói nghiêm túc đấy hả? Hắn nói là dùng thuốc màu của người ta không thuận tay lắm? Đã không thuận tay mà mẹ nó ngươi còn vẽ đẹp như vậy sao?
Nghe vậy, Hầu Đào tức muốn hộc máu. Hắn ta cảm thấy mặt mình lại bị Giang Siêu tát mạnh một cái.
Nhưng nghĩ đến việc Giang Siêu thật sự không cần thuốc màu của mình, hắn ta lại cảm thấy rất vui vẻ. Hắn ta nói không cho Giang Siêu dùng dụng cụ vẽ tranh là vì muốn làm khó Giang Siêu, tốt nhất là làm Giang Siêu cầu xin hắn ta, hắn ta sẽ nhân cơ hội nhục nhã Giang Siêu.
Nào ngờ Giang Siêu lại thật sự không cần.
Có điều vậy thì càng tốt hơn nữa. Đừng nói Giang Siêu không dùng thuốc màu, dù cho Giang Siêu có dùng thuốc màu thì hắn ta cũng có đủ tự tin để thắng Giang Siêu trong ván thứ hai.
Bởi vì sở trường của hắn ta là vẽ chân dung, nhất là chân dung người đẹp. Tuy rằng chưa thể vẽ giống mười phần, nhưng cũng vẽ giống đến bảy tám phần.
Hắn ta thậm chí có thể vẽ cho người xấu trở thành người đẹp.
“Để ta xem ngươi sẽ vẽ như thế nào…” Hầu Đào khinh thường nhìn Giang Siêu.
Hắn ta cầm bút lên, nhìn Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi rồi bắt đầu vẽ tranh.