Chương 40: Diệt cướp
Hẳn lấy hết mìn tre ra, rồi dần ngựa buộc vào một cây ở gần đây, sau đó cầm đao lên.
Cây đao này do Giang Siêu tự mình rèn. Tuy rằng nó không phải là đao thép, nhưng chất lượng cũng gần đến mức đao thép.
Kỹ thuật tinh luyện của đám thợ rèn càng ngày càng tinh vi. Giang Siêu tin rằng không bao lâu nữa là bọn họ có thể luyện ra thép.
Giang Siêu gật đầu với Tống Ninh Tuyết, rồi chỉ về hướng đám cướp đang chạy lại, nói: “Ninh Tuyết, tuyệt đối không thể tha cho đám cướp kia!”
Tống Ninh Tuyết nghe vậy thì gật đầu. Hai người lặng lẽ núp vào trong bụi cỏ bên cạnh. Rất nhanh sau đó, đám cướp chạy vào trong tầm mắt bọn họ.
Giang Siêu nhắm đúng thời cơ bậc lửa vài cái mìn tre. Tống Ninh Tuyết ờ bên kia cũng bậc lửa mìn tre. Hai người canh thời gian, ném mìn tre về phía đám người đang chạy lại.
Kế tiếp là đợt ném mìn tre thứ hai. Mìn tre đợt hai vừa bậc lửa xong thì mìn tre đợt
một vừa lúc nố mạnh.
Trong chớp mắt, vài tên cướp chạy trước đã bị mìn tre nổ tung ngã lăn ra đất. Những tên cướp chạy sau sợ tới mức vội vàng quỳ rạp trên mặt đất. Bọn họ cực kì sợ hãi nhìn về phía trước, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi bọn họ đã bị một cơn mưa mìn tre dầu hỏa chào đón ở thôn Kháo Sơn. Lúc tới một trăm người, đã bị chết gần một phần ba.
Bọn họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì lại có một đợt nô’ mạnh nữa giết chết thêm mười mấy người.
Bọn họ thậm chí còn chưa bước đến lối vào cửa thôn, đã bị bầy rập xung quanh giết chết khoảng mười người, số còn lại bị dọa sợ đến mức quay người bỏ chạy.
Tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lẻn, một đám anh em bị nổ tan xác và chết ngay trước mắt mình, cho dù là ai cũng sẽ bị dọa ngu người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một loại chiến đấu như thế.
Bọn họ còn chưa bắt đầu đánh nhau là đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu. Những
kẻ còn sống chỉ muốn chạy trốn để sống sót. Bọn họ sợ hãi gặp phải những cái thứ nổ mạnh kia nữa.
Nhưng chờ lúc bọn họ muốn quay người chạy trốn thì đã muộn rồi, bởi vì một cơn mưa mìn tre lại tới nữa. Đến cuối cùng, chỉ còn hơn mười tên cướp chạy thoát ra ngoài.
Số còn lại đều bị giữ lại ở cửa thôn, cho dù khỏng chết thì cũng không sống nổi.
Bọn họ nào ngờ mới vừa chạy được một đoạn thì lại gặp được cái thứnố mạnh kia, lập tức làm bọn họ chết một nửa.
Những kẻ quỳ rạp trên mặt đất thấy ống tre lóe tia lửa ngay trước mắt mình thì lập tức nổi lên cảm giác tuyệt vọng. Bọn họ vội vàng đứng dậy, định quay người chạy trốn.
Nhưng mà mìn tre lại nổ tung, thổi bay đám người còn sót lại, trong đó có một người bị nổ sang tới bờ sông bên kia.
Bên này, Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết nhìn thấy đám cướp bị nố xong hết rồi mới chui ra khỏi bụi cỏ, đi lật xem từng tên cướp, tên nào không chết sẽ bị Giang Siêu dùng đao chém vào cổ.
Sau khi chém hết mười mấy người,
Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết cưỡi ngựa chạy về phía thôn Kháo Sơn.
Tên cướp ớ bờ sông bên kia nhặt được một mạng. Nếu không phải bị nô’ sang bên bờ sông khác, thì chắc là gã đã bị Giang Siêu chém chết.
Chờ khi Giang Siêu đi được một lát, dòng nước sông vồ lên người gã, đánh thức gã.
Gã căng thẳng nhìn xung quanh, cả một vùng ìm ắng, sợ tới mức run rẩy cả người. Gã từ từ ngoi đầu lên, thấy không có ai mới vội vàng bò dậy.
Thấy đám anh em chết ở xung quanh, trong mắt gã chỉ còn lại sợ hãi và sợ hãi. Lại nhìn về phía thôn Kháo Sơn lần nữa, gẵ mới quay người chạy về phía con đường tới đây.
Bên kìa, Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết chạy tới thôn Kháo Sơn, đội bảo vệ thôn đang chém nhát cuối ớ giao lộ. Giang Siêu từng nóỉ rồi, chỉ cần là đám cướp đánh vào thôn, nếu không chết thì phải chém cho chết.
Hẳn chưa từng nghĩ tới chuyện nuôi tù binh. Đám cướp đều là kẻ chuyện ác gì cũng làm, giữ lại cũng chí là tai họa. Cho dù trong đám bọn họ có lẽ có người tốt, nhưng nếu đã
chọn sai đường thì phải tự gánh vác hậu quả.
Ầm ĩ nơi đây dẫn tới gần hết đội bảo vệ thôn.
Lúc nhìn thấy có người đi lại, mọi người căng thẳng tới mức suýt chút nữa ném mìn tre vào Giang Siêu.
May mà A Sinh nhanh chóng nhận ra Giang Siêu và Tống Ninh Tuyết.
Khi thấy trên người Giang Siêu dính đầy máu tươi và quấn băng vải, trong mắt mọi người lộ ra vé ngạc nhiên.
“Sư phụ, người bị sao vậy?” A Sinh lo lắng hỏi.
“Giang tiên sinh, ngươi không sao chứ? Có phải trên đường đi gặp những tên cướp bỏ chạy kia không? Ngươi có khỏe không vậy?” Lâm Bân đầy vé quan tâm hỏi.
Giang Siêu lắc đầu với bọn họ, rồi hỏi sơ tình hình trong thôn.
Tuy rằng đám cướp kia có cung tên, nhưng dưới bầu trời đêm không tìm thấy mục tiêu, thì có cung tên cung không có tác dụng gì-
Lâm Bân và A Sinh chờ đám cướp đi vào trong vùng mai phục rồi mới bắt đầu tấn
công.
Đám cướp bị tấn công bất ngờ, thậm chí còn không kịp bắn tên, vậy nên Giang Siêu xem như là lo lắng suồng một trận.
Có điều, chuyện này cũng gợi lên ý thức nguy cơ của Giang Siêu, cái loại binh khí tấn công tầm xa như cung tên này thật sự là có tính uy hiếp quá lớn.
Mặc dù hắn có pháo cối mìn tre thì cũng chưa chắc có được nhiều ưu thế.
Tiếc là hiện giờ còn chưa làm ra được nòng súng. Nếu không thì đám cung thủ kia đấ không còn tính uy hiếp nữa rồi.
Nếu có thế tìm được quặng vàng wolfram hoặc là quặng vàng thép thì có thế làm ra được mũi khoan.
Nếu có mũi khoan thì có thể làm ra được một loại nòng súng tạm ổn.
Giang Siêu đã từng miêu tả hai loại quặng cho Diệp Thanh Ảnh nghe. Hi vọng là nàng ấy có thế tìm được.
Nếu có mũi khoan thì còn có thế chế tạo ra máy khoan tay.
Chỉ là khi khoan đồ vật sẽ tốn khá nhiều sức lực. Dưới tình huống không có thiết bị
điện, rất nhiều đồ vật chỉ có thế từ từ làm ra.
Đồng thời, Giang Siêu còn nhờ Diệp Thanh Ánh đì vùng duyên hải phía nam tìm kiếm nơi sinh ra cây cao su. Hắn cần dùng chất lỏng cao su.
Nếu có thể mua đủ số lượng cần chất lỏng cao su, cũng chính là cao su thô, thì có thể làm ra nút cao su, từ đó chế tạo ra máy hơi nước.
Sự xuất hiện của máy hơi nước sẽ đẩy nhanh tốc độ sản xuất ở mọi mặt, thậm chí còn có thể dùng máy hơi nước để làm ra máy dập máy tiện.
Khi ấy, không chỉ là có thể chế tạo ra nòng súng, mà ngay cả chế tạo nòng pháo cũng không thành vấn đề.
Sau khi quét dọn chiến trường xong, Giang Siêu ra lệnh cho phần lớn đội bảo vệ thôn chuẩn bị, ngoại trừ ba mươi người ở lại bảo vệ thôn, thì những người còn lại đều chuẩn bị đì đánh núi Kê Minh.
Đám cướp núi Kê Minh đột nhiên tấn công làm cho Giang Siêu cảm thấy sốt ruột nhiều hơn nữa.
Tuy rằng đám cướp bị đánh đi rồi, nhưng
mà bọn họ cũng để lộ thực lực của thôn Kháo Sơn.
Nếu đám cướp nổi điên kéo hết một đám tới đánh thì chỉ với đội bảo vệ thôn là không ngăn cản được đối phương. Một khi để đám cướp xông vào thỏn, thì đối với thôn dân mà nói là chẳng khác gì tai nạn.
Dẫn binh là phải nhanh chóng, lại thêm bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ trong khoảng thời gian qua, hiện giờ cũng đến lúc tấn công đám cướp núi Kê Minh.
Chỉ cần bọn họ tới chỗ ổ cướp mà khống bị ai phát hiện, thì việc giết sạch đám cướp núi Kê Minh chắc là không thành vấn đề.
Lúc này đã là nửa đêm, tính ra là khoáng mười hai giờ khuya, còn ít nhất sáu tiếng nữa mới tới trời sáng.
Nếu đi theo tốc độ bình thường thì mất khoảng mười hai tiếng để đi từ thôn Kháo Sơn đến núi Kê Minh. Nhưng nếu chạy bộ thì chí cần khoảng sáu tiếng là đến.
Trong thời gian qua, người trong đội bảo vệ thôn đều huấn luyện theo kế hoạch do Giang Siêu vạch ra, trong đó có sáng tối mỗi ngày mang vật nặng chạy 5km.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK