Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ cần có tình cảm thì Giang Siêu sẽ cưới con gái mình thôi. Có điều, hai người họ thật sự khó hiểu, con gái mình tài sắc vẹn toàn thế này, mà Giang Siêu lại không thích hay sao?

Đối mặt với đôi phu thê kẻ hát người diễn kia, Giang Siêu chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.

Hắn không có tình cảm với Mộ Dung Chỉ Tình. Hắn chỉ là rất biết ơn nàng đã liều mạng cứu hắn. Hắn rất sốc trước hành động này của nàng.

Tô Thanh Tâm nhanh chóng chuẩn bị xong xe ngựa, sai người nâng Mộ Dung Chỉ Tình lên xe ngựa.

Trên xe ngựa đã được lót một lớp chăn dày, không cần phải lo lắng đường đi xóc nảy khiến miệng vết thương trên người Mộ Dung Chỉ Tình vỡ ra.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Tống Ninh Tuyết ngồi trên xe ngựa chăm sóc Mộ Dung Chỉ Tình.

Còn Giang Siêu thì chào tạm biệt Diệp Thanh Ảnh, đồng thời dặn dò Diệp Thanh Ảnh về vấn đề làm sao để xử lý lô vải bị phai màu. Hắn tin rằng không cần bao lâu nữa là Diệp Thanh Ảnh có thể tự mình giải quyết chuyện này.

Diệp Thanh Ảnh cũng tin chắc như vậy. Bởi vì đây là chuyện mà Giang Siêu giúp đỡ nàng.

Trước khi đi, Giang Siêu nói với Diệp Thanh Ảnh bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Thanh Ảnh, sau khi giải quyết xong chuyện vải vóc, cô liền trở lại kinh thành đi. Sắp tới châu phủ sẽ không còn an toàn nữa, tuyệt đối đừng ở lại đây.”

Trịnh An sắp tạo phản. Một khi ông ta tạo phản thì sẽ rất khó để đi nữa, bởi vì đường đi xung quanh sẽ bị chặn lại.

Giang Siêu không muốn Diệp Thanh Ảnh bị nhốt tại châu phủ. Rốt cuộc thì hắn cũng không chắc là Mộ Dung Cung có giữ được châu phủ hay không.

“Ừ, ta biết rồi, ngươi cũng cẩn thận.” Diệp Thanh Ảnh gật đầu với Giang Siêu.

Lúc này, nàng dường như nghĩ đến gì đó, nói với Giang Siêu: “À phải rồi, ta đã chọn được địa điểm xây bến tàu bên bờ An Ninh, cũng đã phái công nhân xây dựng bến tàu đi qua rồi. Nếu ngươi rảnh thì hãy đi nhìn xem rồi đưa ra ý kiến. Dù có chiến tranh hay không thì cũng phải làm cho xong chuyện này.”

Giang Siêu gật đầu, Diệp Thanh Ảnh lúc nào cũng làm việc sấm rền gió cuốn.

Nếu xây dựng xong bến tàu bên bờ An Ninh, rồi xây dựng thêm đường đi, thì có thể đi bán các sản phẩm đến từ tộc Dạ Lang.

Chỉ là nếu Trịnh An thật sự tạo phản thì chắc là rất nhiều chuyện đều sẽ trở nên khó làm.

“Ngoài ra, lương thực, sắt và đá tiêu mà ngươi cần cũng đã được vận chuyển theo đội ngũ đi huyện An Ninh. Được rồi, ngươi đi đường cẩn thận.”

Trước đó, trong lúc phát cháo, Giang Siêu đã nhờ Diệp Thanh Ảnh mua thêm cho hắn một đám lương thực, sắt và đá tiêu.

Sắp tới sẽ không yên ổn, chuẩn bị mấy thứ kia càng nhiều càng tốt, vậy thì hắn sẽ có năng lực tự bảo vệ mình hơn nữa.

Ngoài ra, hắn còn nhờ Diệp Thanh Ảnh phái người cưỡi ngựa chạy nhanh đến huyện An Ninh, gửi tin điều đội ngũ hai trăm người lại đây chi viện.

Lần này về huyện An Ninh, chắc là không đơn giản như trong tưởng tượng, trên đường đi thế nào cũng sẽ gặp phải đám cướp.

Rốt cuộc thì chuyện hắn nhận dân chạy nạn ảnh hưởng rất lớn tới đám cướp. Hắn đã bị đám cướp theo dõi lâu rồi, nếu không cũng sẽ không có sự kiện ám sát.

Hắn dẫn theo đám dân chạy nạn, cần ít nhất bảy tám ngày mới có thể về tới huyện An Ninh. Trong bảy tám ngày này, bất cứ lúc nào cũng có thể có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Có điều, Giang Siêu cũng không lo lắng cho lắm. Có lẽ là ngày mai người của huyện An Ninh sẽ chạy tới đây để chi viện. Hành quân gấp trong ba ngày, chạy gần ba bốn trăm kilomet, chắc là không thành vấn đề.

Có người của mình và ba nghìn quân châu phủ của Mộ Dung Cung, nếu kẻ nào dám tới thì Giang Siêu sẽ khiến hắn không kịp hối hận.

Giang Siêu nói thêm vài câu với Diệp Thanh Ảnh, rồi quay người lên xe ngựa trong ánh mắt lưu luyến của đối phương.

Xe ngựa rất lớn, có thể chứa cả đám bọn họ. Trên xe ngựa còn có Tiểu Ngọc và bà nội.

Về phần dân chạy nạn còn lại, bọn họ đều đi bộ. Rốt cuộc thì đây là một đội ngũ vạn người, Giang Siêu không thể chăm sóc hết cho mọi người được.

Nhưng hắn cũng đã chuẩn bị vài chiếc xe ngựa cho những người ốm yếu ngồi. Đối với chuyện này, những người dân chạy nạn khác đều không có ý kiến.

Đội ngũ ra khỏi phủ Ninh Châu, đi về phía huyện An Ninh.

Dọc theo đường đi đi đi dừng dừng, hết một ngày đi được khoảng năm sáu mươi kilomet.


Nơi đây khá gần châu phủ, nếu là kỵ binh thì chưa đến một giờ là đuổi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK