Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Siêu nghe vậy, mừng rỡ gật đầu nhẹ. Dù một năm nay hắn ở nhà, hầu như mỗi ngày đều ôm Giang Thần và Giang Hi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ôm đứa con gái ở trước mặt. Đứa trẻ mới ra đời này là ông trời tặng cho hắn, cũng là đứa con Tô Nguyệt Nhi sinh ra cho hắn.

Giang Siêu không ngờ, kiếp trước hắn bơ vơ không nơi nương tựa, sau khi đến nơi này, không chỉ có thê tử mà còn có một đàn con thơ, càng có được những người phụ nữ mà hắn yêu say đắm.

Hắn cẩn trọng ôm lấy đứa bé, nhìn thấy con gái đang ngủ say, hắn không ngừng mỉm cười.

Nhìn thấy sắc mặt Giang Siêu, Tô Nguyệt Nhi cảm thấy nhẹ nhõm, trái tim ngập tràn hạnh phúc. Nàng thấy mọi uất ức và khó khăn mà nàng gặp phải trong thời gian này đều là đáng giá.

“Tên của con bé là gì…” Giang Siêu nhìn con gái ở trong lòng, nhỏ giọng hỏi.

Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, dùng vẻ mặt phức tạp nói: “Biệt danh là Niếp Niếp… Còn chưa có tên, ta… Muốn phụ thân của nó tự lấy tên cho nó…”

Giang Siêu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Nhi. Đối diện với ánh mắt phức tạp của nàng, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, trong lòng cũng thấy áy náy.

“Gọi là Giang Quyến đi! Lưu luyến quyến luyến… Đứa bé này, trên người con đang gánh bao nhiêu sự quyến luyến của phụ mẫu… Về sau, tên của con sẽ thể hiện sự nhớ nhung ấy, ta sẽ không để cho mẫu thân của con chỉ có sự quyến luyến nữa!”

Giang Triều nhẹ nhàng nói với con gái ở trong lòng. Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Nhi, trong mắt tràn đầy tình yêu!

Lạc Ngưng Sương ở bên cạnh thấy cảnh này thì yên tâm, nhưng đáy mắt lại hiện lên một sự ngưỡng mộ.

“Đi thôi, ta đưa các ngươi đi vào trong phủ, cả đêm nay mọi người đều chưa được nghỉ ngơi rồi, giờ là lúc để nghỉ ngơi một chút!” Lạc Ngưng Sương nói.

Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, bình tĩnh lại, mặt đỏ bừng. Nàng vội vàng gật đầu nhẹ với sư phụ của mình, lại ngẩng đầu nhìn Giang Siêu.

Giang Siêu nghe vậy, gật đầu mỉm cười. Tất cả mọi người đều đã không ngủ cả đêm, cũng đến lúc phải nghỉ ngơi một chút rồi.

Có chuyện gì, chờ nghỉ ngơi xong rồi nói.

Dù việc huyện Giang Thành bị bao vây đã được giải quyết xong, nhưng vẫn chưa giải quyết Bạch tộc thì vẫn là chưa giải quyết triệt để chuyện này. Từ đầu đến cuối hắn vẫn không thể yên tâm được.

Lạc Ngưng Sương định mang theo Bạch Liên quân đến nhờ cậy Giang Siêu. Dù sao, bây giờ thù lớn của nàng ta đã báo, tất cả những gì Giang Siêu đang làm, đều là niềm hy vọng của nàng ta trước đây.

Nàng ta cũng không có dã tâm gì, chỉ muốn làm chuyện mình muốn làm. Bây giờ, đã có người làm tốt hơn so với nàng ta, nàng ta cũng không muốn mất công suy nghĩ nữa.

Để nàng ta đến làm trợ thủ cho Ging Siêu, thật sự cũng không tệ.

Tuy nhiên, Giang Siêu lại cảm thấy nếu Lạc Ngưng Sương đã đi đến đất Thục thì hãy nhân cơ hội này để nàng ta nắm đất Thục trong tay. Nếu như có thể bồi dưỡng Lạc Ngưng Sương, sau này có thể sẽ có lúc còn cần đến nàng ta. Hơn nữa, rất khó mà lấy được đất Thục, dù về sau Giang Siêu muốn chiếm đất Thục, e là cũng không dễ dàng.

Chỉ cần Lạc Ngưng Sương cắm rễ ở đây, về sau nếu muốn chiếm đất Thục, còn có Lạc Ngưng Sương làm trợ thủ.

Đối với suy nghĩ của Giang Siêu, dù trong lòng Lạc Ngưng Sương không đồng ý lắm, nhưng cuối cùng vẫn chọn nghe theo hắn.

Hơn nữa, muốn đưa mười mấy vạn Bạch Liên quân ra khỏi đất Thục, sợ là không dễ như trước. Phần lớn Bạch Liên quân đều có mối bận tâm ở nơi này.

Có rất nhiều người đã thành gia lập nghiệp. Đất Thục nhiều người Hán, nữ nhiều nam ít, Bạch Liên quân xuất hiện cũng giải quyết được vấn đề cân bằng nam nữ.

Bây giờ phần lớn Bạch Liên quân đều đã có gia đình, nếu muốn đưa cả người nhà đi, những người phụ nữ Hán đã sinh ra và lớn lên ở nơi này, sợ là hơn nửa không chịu đi theo.

Tuy nhiên, Giang Siêu nói sẽ giúp nàng ta vững chân ở chỗ này, thậm chí chậm rãi chiếm lấy cả đất Thục, nàng ta thấy suy nghĩ này quá ngây thơ.

Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn chọn tin tưởng Giang Siêu, dù sao, hắn đã tạo ra quá nhiều kỳ tích rồi, tạo thêm một cái nữa cũng không phải việc gì khó.

Giang Siêu được sắp xếp để ở cùng phòng với Tô Nguyệt Nhi. Tô Nguyệt Nhi thấy xấu hổ, dù nàng và hắn cũng đã từng có quan hệ phu thê, nhưng nàng vẫn chưa thể quen được.

Giang Siêu cũng không được tự nhiên, nhưng hắn cũng chỉ có thể kiên trì chờ đợi. Nếu vì chuyện này mà đi tìm Lạc Ngưng Sương lần nữa, không biết có làm Tô Nguyệt Nhi cảm thấy hắn đang tránh né nàng hay không.

Cuối cùng, hai người tạm thời cùng nằm xuống, Giang Siêu thì miên man suy nghĩ phải làm thế nào để giải quyết chuyện Bạch tộc.

Một bên khác, ở chỗ Doanh Châu phủ, Đông Ly Ưng mang theo ba vạn quân Con Cháu đi đến thành Thường Châu. Đây là tòa thành thứ nhất của tuyến phòng ngự thứ hai của Doanh Châu phủ.

Sau đó còn hai thành nữa, muốn đến thẳng thành Ứng Thiên của Doanh Châu phủ thì Đông Ly Ưng phải chiếm được thành Thường Châu trước đã. Nếu không chiếm được thành Thường Châu, sẽ gặp nguy cơ bị địch bao vây trước sau.

Tuy nhiên, muốn chiếm được thành Thường Châu cũng không dễ như vậy. Trước mắt, trong thành Thường Châu đang có tám vạn Doanh Châu quân đóng quân.

Tường thành vô cùng vững chắc. So với mười ba tòa thành bảo vệ gặp trước đó, thành Thường Châu lớn hơn không chỉ mười lần, dân chúng trong thành cũng có vài chục vạn người.

Đông Ly Ung không muốn tổn thương người dân trong thành, muốn cướp được thành Thường Châu là việc không hề dễ.

Hơn nữa, lấy ba vạn quân đi đánh thành, cơ bản là không có khả năng, lại còn lấy ba vạn đánh với tám vạn, so sánh về số lượng, còn kém hơn hai lần.

Tám vạn người bảo vệ thành, đại quân ba mươi vạn người cũng không chắc chắn có thể đánh thắng được, chứ đừng nói là chỉ có ba vạn quân Con Cháu.

Quân Con Cháu dưới sự dẫn dắt của Đông Ly Ưng, đi đến bên ngoài thành Thường Châu. Bọn họ chia làm ba nhóm bao vây thành Thường Châu lại.

Mỗi nhóm binh sĩ có năm ngàn người, nhưng lại ngụy trang như một vạn người.

Còn lại một vạn năm ngàn binh sĩ thì trở thành đội dự bị, bất cứ lúc nào cũng có thể huy động.

Lần này, Đông Ly Ưng cũng không phái binh ra ngăn cản viện binh, bởi vì hắn ta biết tạm thời sẽ không có viện binh đến.

Dù sao, thành Thường Châu mà bọn họ chiến đấu cùng cũng đã có tám vạn binh sĩ rồi, có lẽ Doanh Châu quân ở trong thành cũng không để quân Con Cháu bọn họ vào mắt.

Có khi bọn họ còn nghĩ đến việc giết sạch ba vạn quân Con Cháu bọn họ ở thành Thường Châu, đương nhiên không thể đi cầu viện được.

Không có viện binh đến giúp, phái người đi chặn đánh cơ bản chính là phí thời gian, còn không bằng dùng số lượng binh sĩ có hạn này ở chỗ quan trọng nhất.

Mà Đông Ly Ưng chia quân thành ba hướng chính là để lừa dối Doanh Châu quân ở trong thành Thường Châu. Quân Con Cháu cũng không đủ lực lượng để bao vây thành.

Dù là bao vây ba mặt, số lượng binh sĩ cũng đã rất khó khăn! Nhưng nếu như Thường Châu quân kiêu ngạo, muốn chiếm thành cướp quân sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Dù chỉ có ba vạn người, muốn chiếm lấy thành Thường Châu cũng không phải chuyện gì khó.

Ngay khi quân Con Cháu đã bao vây ba mặt của tường thành, tướng soái của Doanh Châu quân ở trong thành, cũng là thành chủ của thành Thường Châu, Trình Cung, đi đến trên tường thành.

Nhìn thấy doanh trướng chỉ có một vạn người ở trước mặt, hắn ta cười trào phúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK