Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Tô Nguyệt Nhi xoa nhẹ đầu Tiểu Liên, mặt mày mang ý cười nói: “Ngươi suy nghĩ cái gì vậy? Ngươi tưởng hắn tùy tiện lắm sao…”

Dứt lời, Tô Nguyệt Nhi nhớ tới cảnh tiếp xúc thân mật với Giang Siêu lúc nãy. Khi ấy nàng đang khỏa thân, có loại cảm giác là lạ dâng trào, mặt mày nàng đỏ bừng lên, cả người vô thức mềm nhũn.

“Tiểu thư, ta không nói sai mà, ngươi thích người ta như vậy, vậy thì đừng bỏ lỡ một vị lang quân mà ngươi vừa ý. Ta thấy Giang công tử có tài có mạo, còn là quân tử đứng đắn, đáng giá để gửi gắm cả đời. Ngươi cũng đừng để người khác đoạt hắn đi.”

“Cái con bé này, bây giờ ngay cả tiểu thư cũng dám trêu ghẹo phải không, xem ta có xé miệng của ngươi hay không.”

“Tiểu thư, ta nói thật mà, ây da… tiểu thư, ngươi đừng không nghe lời khuyên của ta, nếu để Giang công tử bị người khác đoạt đi rồi… thì ngươi có hối hận cũng không kịp.”

“Cái con bé này…”

Bên trong phòng đùa giỡn ấm áp. Trên đường phố bên ngoài phòng lại có vẻ hơi yên tĩnh.

Giang Siêu đi tới trước Minh Nguyệt Lâu từ một bên khác. Hắn định về thẳng phủ tri châu, nhưng nghĩ đến việc Mộ Dung Minh Hiên có thể chưa về, hắn lại vòng trở lại.

Quả nhiên, hắn thấy được Mộ Dung Minh Hiên và hai tên huynh đệ của hắn đang núp trong góc đường đối diện Minh Nguyệt Lâu.

Thằng nhãi này đúng là có tình có nghĩa, không mặc kệ Giang Siêu để chạy trốn. Hắn ta đại khái là lo lắng cho Giang Siêu, mới núp trong góc đường nhìn sang đối diện.

“Minh Hiên, chắc là sư phụ ngươi quay về phủ rồi, hay là chúng ta về phủ xem thử đi, cứ chờ mãi ở đây cũng không phải là cách.” Một trong hai người đi cùng Mộ Dung Minh Hiên nói với Mộ Dung Minh Hiên.

“Đúng vậy, Minh Hiên, Hoàng Bá Long đã đi rồi, chúng ta cứ chờ ở đây cũng vô dụng thôi, nếu sư phụ ngươi có ở đây thì sư phụ ngươi đã đi ra lâu rồi.” Một người còn lại nói.

Lúc này, Mộ Dung Minh Hiên lắc lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn Minh Nguyệt Lâu.

“Sư phụ ta ở ngay bên trong. Chẳng lẽ các ngươi không nghe tiếng hát truyền ra sao? Các ngươi có từng nghe Tô Nguyệt Nhi hát bài hát kia chưa? Và cả bài nhạc phối với bài thơ Thủy Điệu Ca Đầu nữa, có phải là bài nhạc mới không? Cả đám chúng ta đều chưa từng nghe?”

“Ta cảm thấy là sư phụ ta làm ra. Ngoại trừ sư phụ ta, không ai có được tài năng như thế. Vậy nên, ta không đi, ta phải ở đây chờ sư phụ, không thấy hắn an toàn là ta không yên tâm.”

Mộ Dung Minh Hiên nói với giọng điệu tràn đầy cố chấp. Tuy rằng hắn ta nói rất chắc chắn, nhưng mặt mày lại chứa đầy vẻ lo lắng.

Giang Siêu lộ ra vẻ cảm động, xem ra là mình nhận đúng đệ tử rồi. So với lần đầu nhìn thấy Mộ Dung Minh Hiên, Mộ Dung Minh Hiên của hiện giờ đã trưởng thành hơn nhiều.

“Thằng nhãi nhà ngươi coi trọng sư phụ ngươi quá rồi! Ngươi xác định bài nhạc và bài thơ mới do Tô Nguyệt Nhi hát là việc làm của sư phụ hả?” Hắn nói với giọng điệu trêu ghẹo, đi tới phía sau Mộ Dung Minh Hiên.

Nghe vậy, ba người Mộ Dung Minh Hiên lập tức quay đầu, thấy được Giang Siêu thì cả đám đều vui vẻ hẳn lên.

Mộ Dung Minh Hiên bước nhanh tới nắm tay Giang Siêu, nhìn liên tiếp vài lần từ trên xuống dưới từ trái sang phải, lải nhải không dứt: “Sư phụ, ngươi không sao chứ, còn nữa… ngươi… sao lại…”

Sau khi xác định là Giang Siêu thật sự không sao, hắn ta chỉ về hướng Giang Siêu đi tới đây, rồi nhìn sang Minh Nguyệt Lâu, khoảng cách giữa hai bên có chút không đúng.

“Đừng hỏi nhiều, đi thôi… về nhà… kéo dài lâu rồi, nếu để tỷ tỷ ngươi biết chúng ta đi ra ngoài thì chúng ta xong rồi…”

Giang Siêu không giải thích với Mộ Dung Minh Hiên, mà chỉ khoác vai hắn ta cùng nhau về nhà.

Hai tên đàn em phía sau cũng vội vàng chạy lên. Một trong hai tên đàn em hỏi: “À phải rồi, Giang tiên sinh, Minh Hiên nói có đúng không vậy? Bài thơ kia là do ngươi làm hả?”

“Bài thơ kia do tiên sinh làm thật sao? Tuy rằng tiên sinh rất có tài văn chương, nhưng mà sao tiên sinh có thể gặp gỡ Tô Nguyệt Nhi được vậy? Cô hoa khôi kia còn dễ dàng cho ngươi vào phòng nàng nữa hả? Trở thành người đầu tiên vào mành với nàng?” Một tên đàn em khác hỏi.

Nghe vậy, Giang Siêu giơ tay gõ lên đầu hai người.

“Thằng nhãi nào nói lung tung vào mành gì đó nữa là sẽ bị đấm vỡ đầu. Đừng nhắc lại chuyện này nữa, người nào nhắc là đánh người đó.”

Hắn giơ nắm tay lên, hai tên đàn em sợ tới mức vội vàng lùi ra sau, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK