Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ là tri châu, đương nhiên quen biết vị mãnh tướng số một của quân Khiết Đan kia.

Quân Khiết Đan bị tiêu diệt thì thôi đi, vậy mà Gia Luật Quang Minh cũng bị Giang Siêu giết chết, đây là điều mà bọn họ không ngờ tới được.

Lương tri châu vốn dĩ đang rất sợ hãi, đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, mặt mày đầy vẻ ngạo nghễ và giận dữ nói với Giang Siêu:

“Giang Siêu, ngươi thật to gan, thế mà dám đi giết Gia Luật Quang Minh! Ngươi có biết mình gây ra bao nhiêu phiền phức cho Đại Triệu hay không? Ngươi có biết là Gia Luật Quang Minh đáng giá bao nhiêu vàng bạc thành trì hay không? Ngươi…”

“Hừ… bổn quan nhất định phải bẩm báo bệ hạ, trị ngươi tội kiêu căng ngạo mạn!”

Tuy rằng Giang Siêu thắng quân Khiết Đan, mang theo uy thế còn lại bắt luôn cả hắn ta. Nhưng cứ nghĩ đến việc Giang Siêu còn phải bị hoàng đế khống chế, Lương tri châu liền cảm thấy mình có chỗ dựa, Giang Siêu chắc chắn không dám làm gì được hắn ta, vậy nên hắn ta biểu hiện cực kì kiêu ngạo.

Hắn ta cứ mở miệng là hoàng đế, ngậm miệng là hoàng đế, không chỉ vì kiêu ngạo, còn là vì muốn nói cho Giang Siêu biết sau lưng hắn ta có hoàng đế, nếu Giang Siêu dám động đến hắn ta thì hoàng đế tuyệt đối sẽ không tha cho Giang Siêu.

Giang Siêu lạnh nhạt lướt nhìn hắn ta, rồi nhìn sang ba vị tri châu khác. Tuy rằng ba vị tri châu khác cũng sợ hãi, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía tri châu lại tràn đầy vẻ chán ghét và giận dữ.

Giang Siêu cười giễu cợt nhìn Lương tri châu, vung đao lên chém qua.

Tên Lương tri châu còn đang hùng hồn nói năng kia lập tức bị một đao chém đứt cổ. Giang Siêu thậm chí không muốn hắn ta chết một cách sảng khoái, nên đã cố ý chém bay đầu hắn ta.

Nếu giết giống như giết Gia Luật Quang Minh thì người chết sẽ không cảm nhận được đau khổ trước khi chết. Nhưng nếu giết bằng cách một đao chém bay đầu thì không chỉ có đau đớn, mà còn có loại cảm giác bị nhục nhã dữ dội,

“Đồ đáng ghét, ồn muốn chết!” Giang Siêu lạnh lùng nhìn thi thể Lương tri châu, dùng một chân đá bay thi thể không đầu của hắn ta ra ngoài.

“Kéo ra ngoài băm nát đi!” Giang Siêu lạnh nhạt ra lệnh cho quân Con Cháu.

Đối với loại người muốn hại hắn, còn muốn dùng hoàng đế để áp chế hắn, hắn sẽ không nương tay. Nếu hắn thật sự kiêng kị hoàng đế, thì sẽ không giết Gia Luật Quang Minh.

Hắn đi đánh với quân Khiết Đan, không phải là vì hoàng đế, mà là vì bá tánh trong thiên hạ. Muốn dùng hoàng đế để áp chế hắn, chẳng khác gì đi tìm chết.

“Giang hầu gia, giết tốt lắm, ta muốn giết hắn ta từ lâu rồi, cứ ỷ vào sự thiên vị của bệ hạ, làm việc cực kì kiêu căng ngạo mạn, còn bắt buộc bọn ta đi giết hại hầu gia nữa.”

“Giang hầu gia, bọn ta cảm thấy áy náy lắm, cho dù ngươi muốn làm gì bọn ta thì bọn ta cũng chịu.”

“Giang hầu gia, muốn chém muốn giết gì cũng được, ta sẽ không than vãn một câu nào.”

Ba vị tri châu vội vàng nói với Giang Siêu bằng ánh mắt tràn đầy áy náy.

Giang Siêu nhìn bọn họ, không có ra tay giết người. Hắn vốn dĩ không định giết người. Hắn chỉ muốn hỏi đám tri châu rằng có phải bọn họ ra tay với hắn là vì lệnh của hoàng đế hay không. Nào ngờ vừa rồi tên kia lại kiêu ngạo không coi ai ra gì, mở miệng ngậm miệng đều là hoàng đế, hắn nghe mà thấy bực bội.

“Ba vị yên tâm, ta không có hứng thú giết các ngươi, bảo các ngươi đến đây chỉ là vì muốn các ngươi mang đầu của hắn ta đi báo cáo nhiệm vụ với hoàng đế.”

Giang Siêu chỉ vào thi thể của Giang Luật Quang Minh, cười nói với ba vị tri châu.


Tuy rằng hoàng đế sẽ khó chịu khi hắn giết Gia Luật Quang Minh, nhưng mà hắn cứ mặc kệ ông ta, thậm chí còn định đưa thi thể cho ông ta, để ông ta bực bội một mình đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK