Mục lục
(Nháp) Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc thì nếu ngươi gặp một kẻ địch mạnh đến nỗi chỉ cần một nhát dao là có thể giết chết ngươi, vậy ngươi có còn dũng khí để đánh nhau tiếp không?

Không cần biết bọn cường đạo mạnh đến cỡ nào, nếu cứ gặp phải nhóm quân binh thì sẽ chết tức thì, thử hỏi còn ai có bản lĩnh để đánh tiếp!?

Ba bốn ngàn tên cường đạo sau một hồi chém giết đã bị giết hơn một nghìn tên, chết hơn một nửa quân số. Những tên có thể chạy ra khỏi phòng tuyến của đám quân binh cũng bị dọa hết hồn hết vía.

Quân Châu phủ chiếm được chỗ tốt, thẳng tay giết sạch nhóm cường đạo đó. Mà Giang Siêu mang theo nhóm quân binh kia lại giết sạch tiếp một vòng nữa.

Những tên cường đạo còn sống sót sợ tới nỗi phải lùi về sau, không dám manh động tiến lên.

Đến cả những tên thổ phỉ bỏ chạy vào trong khe núi cũng không dám chạy về phía Giang Siêu. Bởi vì biểu hiện của nhóm người Giang Siêu quá ưu tú, khiến cho những tên cường đạo còn dư lại mất hết ý chí chiến đấu.

Mà hai bên mới giằng co chưa quá mười phút, một đội gần mười ngàn tên cường đạo bị đạn pháo bắn cho chạy loạn xạ.

Lại bị hai trăm quân của Giang Siêu dẫn dắt chém giết thêm một hồi thì tan đàn xẻ nghé cả.

Quân Châu phủ bên này kinh ngạc giật mình nhìn chiến trường, hồi lâu cũng không thể tỉnh táo lại được, nhất là Hồ Vi, hắn ta cho rằng lần này hắn ta có lẽ phải chết rồi.

Hắn ta cũng đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu gian nan, nhưng đám người Giang Siêu căn bản là không cho hắn ta có cơ hội đánh nhau, cho nên đến tận bây giờ hắn ta còn chưa giết nổi lấy một tên cường đạo nào, mà tay sai của hắn ta còn giết được vài tên.

Hắn ta nhìn về phía Giang Siêu đang đứng kia, dáng vẻ tay cầm đao hiên ngang mà đứng tựa như có loại cảm giác cô độc toát ra từ trên người Giang Siêu.

Hắn uy phong lẫm liệt làm cho Hồ Vi vô thức nuốt nước miếng. Bây giờ Hồ Vi rốt cuộc đã hiểu vì sao Mộ Dung đại nhân tin vào người này đến vậy.

Trong mắt hắn, hầu như là không có việc gì mà làm không được, cũng chẳng có cửa ải khó khăn nào là không qua được.

Hắn chỉ dùng hai trăm quân ta đã có thể đánh tan gần vạn quân địch, tuy rằng do ở giữa chừng có đợt thiên lôi kỳ quái kia. Nhưng việc đánh cho đám cường đạo tan tác lại là sự thật.

Mà trên đỉnh núi, Gia Luật Thanh với một đám thổ phỉ nhìn tất cả diễn ra mà sợ hãi không thôi, thật lâu sau đó cũng không thể bình tĩnh lại được. Chờ đến khi bọn họ lấy lại được tinh thần thì trong mắt chứa đầy phẫn nộ và không cam lòng.

Muốn lao xuống liều mạng với Giang Siêu, ban nãy bọn họ còn đang chờ xem cảnh Giang Siêu bị giết, nhưng ai mà ngờ được kết quả sẽ thành ra như vậy.

Nhưng nghĩ đến đội của mình còn có mấy nghìn người đang trốn ở trong núi, bọn họ khẽ thở phào, may mà còn lưu lại những người này, nếu không thì có khi gần cả mười ngàn binh sĩ sẽ bị Giang Siêu và hai trăm gã tay sai của hắn giết sạch.

Nghĩ thế, chính bọn họ còn cảm thấy buồn cười, hai trăm người, thế mà có thể giết sạch gần mười nghìn người, một người ít nhất cũng phải giết tới năm mươi người.

Thông qua tình huống trước mắt có thể thấy được, đội này của Giang Siêu thật sự có thể làm được. Hơn nữa, thiên lôi kỳ lạ kia có lẽ còn có khả năng giết được nhiều hơn nữa.

Ngay khi bọn họ còn đang cảm thấy may mắn, trong núi bỗng dưng vang ra từng tiếng nổ, thiên lôi không rõ nguồn gốc kia cũng đánh vào trong núi trong chớp mắt.

Trong ánh lửa cao ngút trời kia, trong đèo Hàn Cốc dần biến thành luyện ngục nhân gian. Nhìn thấy cảnh này, tên trùm đám thổ phỉ may mắn đứng trên đỉnh núi đã mất đi năng lực tự hỏi.

Bọn họ sao cũng không ngờ rằng kế hoạch tỉ mỉ của mình cộng thêm nhân số đông đảo, cuối cùng sẽ trở nên bị động như vậy, còn là tử thương thê thảm trầm trọng.

Hơn nữa là ai đột nhiên tập kích đèo Hàn Cốc kia? Trong lúc hoảng sợ, mấy người vội chạy về hướng khác, vị trí nơi đó có thể thấy rõ được tình huống trong hang.

Mà khi bọn họ đuổi tới bên kia, trong hang chỉ còn khói đen, căn bản là nhìn không rõ gì hết. Nhưng bọn họ lại có thể nhìn thấy người trong đèo núi đang chạy ra bên ngoài.

Mà chỉ còn hai hướng để thoát ra, một hướng là về trước đèo, còn một hướng là đi sau đèo.

Hướng về trước đèo kia hẳn là có thể chạy ra ngoài rất nhanh. Nhưng trong khi bọn họ nghĩ như vậy, phía trước đột nhiên xuất hiện gần hai trăm người.

Bọn họ chặn kín cửa hang, có vẻ đừng ai mong thoát được.

Tình huống như vậy, làm cho đám người Gia Luật Thanh há hốc mồm, không thể tin được vào mắt mình. Rõ ràng là phía người của gã mai phục Giang Siêu, sao bây giờ lại cảm thấy là hắn đang mai phục bọn họ mới đúng?

Chặn tay sai của bọn họ vào trong hang núi, lại ném hết loại thiên lôi lạ lùng kia vào trong hang, gần giống như hành vi đóng cửa đánh chó. Nhiều người nữa cũng chỉ đành bất lực mà để bọn họ giết.

Bọn họ tuyệt vọng nhìn hết thảy, trong lòng chỉ còn sót lại cảm giác vô lực và sợ hãi. Bọn họ sợ hãi sự sắp xếp của Giang Siêu.

Giang Siêu giống như đã sớm đoán ra được tính toán của bọn họ, cũng đã bố trí xong mọi thứ. Chẳng lo bọn họ có mang theo rất nhiều người tới, toàn quân cũng ắt bị diệt.

Mười nghìn người ở ngoài khe núi, mà trong núi thì có ba ngàn người, mười ba nghìn tên cường đạo cứ thế mà chết sạch.

Sau núi, Giang Siêu dẫn theo hai trăm binh sĩ chặn ở đó, cứ có tên cường đạo nào đi ra là giết. Lại bắt đầu một trận tàn sát mới.

Giang Siêu không chấp nhận sự đầu hàng của địch, mà những tên cường đạo đó cũng không nhất định phải đầu hàng, còn chưa kể là hắn cũng không có quyền chấp nhận đầu hàng của chúng. Bởi vì, hiện tại hắn phải bảo đảm an toàn cho lưu dân.

Những tên tù nhân đó đều bị áp giải đi, chỉ sợ bọn họ sẽ tùy thời làm phản, nói không chừng lưu dân sẽ phải chịu tai ương tiếp.

Hạng người hung ác đến cùng cực như vậy thì cứ giết đi cho bớt lo. Giang Siêu thật sự không dám lấy tính mạng của nhóm lưu dân ra làm trò đùa.

Cứ chém giết một mạch như vậy đến tận ba giờ sau, cuộc chiến mới hoàn toàn kết thúc. Trong đèo Hàn Cốc ngoại trừ còn một lác đác một vài tên cường đạo còn sống ra, gần như đã chết sạch bách.

Kẻ nào chạy trốn thì không thể tha, tất cả đều bị chém chết. Hang núi bên ngoài chất đầy thi thể.

Lưu dân ở đằng xa nhìn thấy cảnh này, trong mắt chứa đầy hoảng sợ, nhưng cũng chất chứa may mắn và vui sướng. Đội của Giang Siêu thắng là bọn họ có thể sống sót.

Nếu không, rơi vào trong tay đám thổ phỉ thì khẳng định là chỉ có một con đường chết mà thôi. Bọn họ đã chứng kiến được sự hung tàn của đám thổ phỉ đêm đó, không có bất kỳ một ai muốn đụng phải lần nữa.

Việc tiếp theo là thu dọn chiến trường, chuyện này sẽ giao cho quân Châu phủ làm. Đối với việc này, đám tướng sĩ của quân Châu phủ không hề oán hờn, trái lại vô cùng cam tâm tình nguyện.

Còn cả bộ dạng lúc bọn họ nhìn về Giang Siêu và nhóm quân binh đó tràn đầy vẻ cung kính cùng sợ hãi.

Tất cả quân Châu phủ đều biết, nếu như chính mình gặp phải người trong quân đội thì bọn họ chỉ có nước xuống địa phủ gặp Diêm Vương thôi. Vì bọn họ không thể đánh thắng được người trong quân đội.

Đây là nhóm quân đội có sức chiến đấu mạnh nhất mà bọn họ gặp qua. Chỉ với hai trăm người mà có thể giết chết gần mười nghìn người.

Quân Châu phủ cũng không biết ở trong núi còn có hơn hai trăm người. Nếu như biết quân binh có tổng cộng năm trăm người hẳn là còn phải sợ hãi hơn nữa.

Hai trăm quân binh đã khủng bố lắm rồi. Quân đội còn có tận năm trăm người thì còn thua thế nào được nữa?

Nếu mà bọn họ biết số người trong quân đội của Giang Siêu có hơn một ngàn nữa thì chỉ sợ sẽ bị dọa cho ngu người.

Mà không bao lâu nữa thôi, số quân binh sẽ ngày càng gia tăng. Trong tộc Dạ Lang hoàn toàn có thể tăng lên đến hơn mười ngàn người nữa.

Hồ Vi nghe lời Giang Siêu nhặt hết tất cả chỗ vũ khí ấy lại, để cho những con chiến lợi phẩm chiến mã chở.

Những vũ khí này còn có thể dùng được tiếp. Tới lúc đó, rèn ra đao có thể để cho quân binh dùng như hiện tại.

Bây giờ Giang Siêu đang cần những loại vũ khí bằng sắt. Có nhiều binh khí như vậy thật sự là tốt đến không thể nào tốt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK