Khi về đến nhà, Giang Siêu đã nói với Tô Miên Miên về chuyện của Mộ Dung Chỉ Tình.
Nghe nói Mộ Dung Chỉ Tình suýt chút nữa đã mất mạng vì cứu Giang Siêu, ánh mắt nàng lập tức ngập tràn sự cảm kích, nhưng đồng thời cũng vô cùng lo lắng. Nàng muốn kiểm tra tình trạng của Giang Siêu, vì sợ Giang Siêu đang bị thương.
Giang Siêu mỉm cười lắc đầu với nàng, vuốt ve gương mặt nàng tỏ ý mình không sao.
Tô Miên Miên rơi nước mắt rồi ôm chặt lấy Giang Siêu, giống như đang sợ một khi nàng buông tay ra, Giang Siêu sẽ biến mất.
Trong lòng của nàng, không ai có thể thay thế được Giang Siêu.
Giang Siêu chính là trời, là đất của nàng, là người sẽ cứu nàng khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng.
Nàng không thể tưởng tượng được đến ngày nàng và muội muội mất đi Giang Siêu, liệu rằng bọn họ có còn can đảm để sống tiếp hay không.
Vì vậy, nàng rất biết ơn Mộ Dung Chỉ Tình đã hy sinh tính mạng để cứu Giang Siêu. Mặc dù nàng biết đối phương thích Giang Siêu, nhưng nàng không hề cảm thấy không vui chút nào.
Nàng cũng biết Giang Siêu không thể chỉ lấy nàng làm thê tử.
Tất cả những gì nàng cần là trong lòng Giang Siêu có một vị trí dành cho nàng. Đó là tất cả những gì mà nàng yêu cầu.
Từ lúc trở về thôn, nàng có thể cảm nhận được sự che chở, quan tâm và yêu thương của Giang Siêu dành cho mình. Đối với nàng, chỉ cần những thứ này là đủ.
Nhìn Tống Ninh Tuyết dìu Mộ Dung Chỉ Tình đi vào, nàng vội vàng bước lên nghênh đón, đưa tay ra đỡ Mộ Dung Chỉ Tình.
Nhìn thấy Tô Miên Miên tới giúp mình, Mộ Dung Chỉ Tình lập tức lộ ra vẻ mặt xấu hổ và bối rối, trên mặt cũng lộ ra một chút kính trọng.
"Tỷ tỷ! Ta không sao đâu, tỷ đừng lo lắng! Cứ để Ninh Tuyết dìu ta là được."
Mộ Dung Chỉ Tình mỉm cười nói với Tô Miên Miên.
Một câu “tỷ tỷ” của Mộ Dung Chỉ Tình đã khiến Tô Miên Miên kinh ngạc. Rõ ràng nàng nhỏ tuổi hơn Mộ Dung Chỉ Tình, thậm chí còn nhỏ hơn cả Tống Ninh Tuyết.
Vậy thì tại sao Mộ Dung Chỉ Tình lại gọi nàng là tỷ tỷ. Tuy nhiên, Tô Miên Miên là người rất thông minh, nàng nhanh chóng hiểu được nguyên nhân bên trong.
Mộ Dung Chỉ Tình làm vậy là thừa nhận địa vị của nàng ở Giang gia. Cho dù sau này có gả đến đây, nàng ta chắc chắn sẽ coi Tô Miên Miên là chính thất, tuyệt đối sẽ không có ý đồ muốn tranh sủng.
Tô Miên Miên mỉm cười với Mộ Dung Chỉ Tình, xua tay nói: "Mộ Dung Chỉ Tình lớn hơn ta, lẽ ra ta phải gọi tỷ là tỷ mới phải. Từ nay Mộ Dung tỷ tỷ sẽ sống ở đây, vậy nên ở đây cũng là nhà của tỷ."
Nàng không hề tính toán chi li, cũng không muốn tranh giành lớn nhỏ.
Nàng thậm chí còn không thích việc Mộ Dung Chỉ Tình lớn tuổi hơn mình mà vẫn gọi nàng là tỷ, nàng chỉ mong gia đình một nhà có thể chung sống hòa thuận là được.
Nàng cũng biết, nếu như Mộ Dung Chỉ Tình đã theo được đến đây, thì chuyện trở thành người của Giang gia cũng đã được quyết định từ trước.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của các nữ nhân, Giang Siêu cũng không có ý định xen vào.
Hắn vào bếp định nấu một bữa, còn chuyện giữa các nữ nhân thì cứ để cho họ tự giải quyết.
Việc của Mộ Dung Chỉ Tình e rằng sẽ không thể giải quyết trong một thời gian ngắn.
Không chỉ vì đối phương hy sinh mạng sống để cứu hắn, mà còn là vì mẫu thân của Mộ Dung Chỉ Tình đã nói nam nữ không được phép thân mật, nhưng cái gì không nên nhìn, không nên chạm, hắn đều làm hết rồi.
Mộ Dung Chỉ Tình chắc chắn sẽ không thể gả cho ai nữa, vậy nên hắn nhất định phải cho Mộ Dung Chỉ Tình một lời giải thích.
Chỉ cần Tô Miên Miên không bài xích, Giang Siêu cũng không để ý đến việc ban cho Mộ Dung Chỉ Tình một danh phận.
Về phần Tống Ninh Tuyết, mọi việc chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Hơn nữa, hắn và Tống Ninh Tuyết đã cùng nhau vào sinh ra tử lâu như vậy, mối quan hệ giữa hai người từ lâu đã không còn giống như bình thường, vậy nên Giang Siêu tuyệt đối sẽ không đồng ý để Tống Ninh Tuyết gả cho người khác.
Ba nữ nhân trò chuyện ở bên ngoài cả ngày trời, còn Tô Tiểu Thảo thì chạy vào bếp bám lấy Giang Siêu, sau đó còn bắt đầu hạ thủ với hắn.
Vốn dĩ Tô Miên Miên muốn vào giúp đỡ, nhưng lại bị Giang Siêu đẩy ra, đây chính là lúc để Tô Miên Miên và Mộ Dung Chỉ Tình trở nên hòa thuận.
Lúc Giang Siêu nấu một bữa thịnh soạn đem ra, Tô Tiểu Thảo đã thèm đến mức chảy nhỏ dãi, còn Mộ Dung Chỉ Tình thì kinh ngạc nhìn về phía Giang Siêu.
Nàng ta không ngờ rằng Giang Siêu lại có thể nấu ăn giỏi đến như vậy. Mặc dù vẫn còn chưa ăn vào miệng, nhưng mùi thơm đủ khiến khẩu vị của nàng ta tăng thêm rất nhiều.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Tô Miên Miên đã bưng cho Mộ Dung Chỉ Tình một bát canh gà.
Nàng cười nói: "Tỷ tỷ còn đang bị thương, nên uống một chút canh để bồi bổ cơ thể. Những món chay này rất thanh đạm, tỷ tỷ cứ yên tâm mà ăn!"
Mộ Dung Chỉ Tình nhận lấy bát canh, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích, trong lòng thì cảm thấy ngọt ngào.
Ăn cơm xong, Giang Siêu ở nhà chơi cùng với các nữ nhân. Đợi đến khi trời tối, Tô Miên Miên mới nhìn Giang Siêu với vẻ mặt ngượng ngùng.
Bởi vì có người ở xung quanh, vậy nên nàng không tiện để bày tỏ sự lưu luyến của mình với Giang Siêu.
Tô Tiểu Tiểu đã sắp xếp xong phòng cho Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình. Vốn dĩ đã sắp xếp hai phòng vừa đủ với căn nhà mới của Giang Siêu.
Tuy nhiên, vì vết thương của Mộ Dung Chỉ Tình vẫn còn chưa lành, vậy nên Tống Ninh Tuyết đã ở trong phòng của Mộ Dung Chỉ Tình để chăm sóc cho nàng ta.
Nhìn căn nhà làm bằng gạch ngói mà mình đang ở, Mộ Dung Chỉ Tình lúc này mới có thời gian để xem kết cấu của ngôi nhà. So với ngôi nhà kết hợp gạch với gỗ mà mình từng ở, rõ ràng ngôi nhà bằng gạch ngói trước mặt kiên cố hơn rất nhiều.
Hơn nữa lại còn ấm áp và thoải mái, Mộ Dung Chỉ Tình đã yêu thích ngôi nhà này ngay từ lần đầu tiên ở lại.
Nếu như có thể làm ra thép, đợi đến lúc đó xây nhà, có lẽ Mộ Dung Chỉ Tình sẽ càng kinh ngạc hơn nữa.
Nửa đêm, Giang Siêu đang ngủ mê man, thì cảm thấy có người đang mở cửa phòng của mình. Hắn lập tức tỉnh giấc, lợi dụng ánh trăng trong đêm tối để nhìn thấy người đi vào.
Người đến là Tô Miên Miên, lúc này nàng đang mặc một chiếc áo mỏng, lộ ra đường nét cơ thể bên trong màn đêm.
Giang Siêu cảm thấy có hơi nóng. Lúc rời khỏi đây, hắn mới xác lập quan hệ cùng với Tô Miên Miên, vậy nên không dễ dàng gì mới được ở với nhau.
Bởi vì họ không có lý do để cùng phòng, vậy nên Tô Miên Miên cũng không tiện ở lại trong phòng Giang Siêu.
Lúc đó, Mộ Dung Chỉ Tình có chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được lý do. Một quân tử giống như Giang Siêu, e rằng sẽ không tự mình chủ động.
Tô Miên Miên đợi đến khi muội muội ngủ say, thì mới đến đây trong âm thầm. Nàng vừa đến bên giường, Giang Siêu đã kéo nàng vào trong chăn.
Cảm nhận được cơ thể ấm áp và nam tính của Giang Siêu, cả người Tô Miên Miên lập tức mềm nhũn, gương mặt của nàng cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Nàng ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn Giang Siêu, trong mắt ngập tràn tình cảm không thể chối cãi.
"Đương gia, ta rất… nhớ chàng!" Giọng nói của Tô Miên Miên rất thấp nhỏ, nàng vùi đầu vào trong lòng Giang Siêu, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám.
Nàng bây giờ đã dũng cảm hơn rất nhiều so với lúc đầu gặp Giang Siêu.
Giang Siêu nhìn Tô Miên Miên giống như quả táo chín trong lòng mình, cả người lập tức nóng lên, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng.
Ngày hôm sau, khi Giang Siêu tỉnh dậy, Tô Miên Miên đã rời đi. Có vẻ như nàng sợ để người khác nhìn thấy mình.
Sau bữa sáng, Giang Siêu đưa Mộ Dung Chỉ Tình đã khỏe hơn một chút đi theo Tô Miên Miên để xem những thay đổi ở trong thôn.
Gần mười ngày qua, Mộ Dung Chỉ Tình đã có thể đi lại được, vết thương lúc này cũng sắp lành hẳn.
Nhìn những thay đổi ở thôn Kháo Sơn, trong mắt nàng ta ngập tràn kinh ngạc và bất ngờ.
Lúc này, bọn họ cũng đến nơi dành cho người tị nạn. Nơi này được xây thành một dãy nhà ngói san sát nhau, gần một vạn người được bố trí ở đây, rõ ràng là có chút đông đúc.